Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2059: Chương 2059: Tính kỹ lại món nợ tình cảm này [5]




Phong Phong đi vào một lát Tiểu Bất Điểm liền chạy ra, bởi vì bé chẳng có hứng thú gì với chuyện hai người nói cả.

Tiểu Bất Điểm bước đến bên cạnh Bánh Bao Rau, nằm sấp xuống bên cạnh cậu nhóc, vươn bàn tay nhỏ xíu kéo quyển sách lại, “Đây là cái gì thế?”

“Đừng đụng vào, cậu cũng có hiểu đâu.” Bánh Bao Rau ghét bỏ nói.

“Bánh Bao Rau, con nói chuyện kiểu gì thế hả.” Thủy An Lạc nhắc nhở một câu.

Bánh Bao Rau bĩu môi.

Tiểu Bất Điểm sớm đã được cậu nhóc tôi luyện cho một trái tim kim cương bất hoại, “Tôi không hiểu cậu phải giải thích cho tôi chứ, làm chi mà hung dữ vậy, anh Bảo Bối chẳng bao giờ như thế.”

Bánh Bao Rau vốn đang định nói chuyện với cô nhóc, nghe thấy câu này liền hừ một tiếng: “Thế cậu đi mà tìm anh tôi ấy.”

“Dữ cái gì chứ, anh Bảo Bối đang đi học tôi tìm làm sao được?” Tiểu Bất Điểm đứng dậy, chống eo nói.

Bánh Bao Đậu lăn đến bên cạnh mẹ mình cười đến mất kiểm soát.

“Lại cãi nhau, con biết ngay là không được đến ba câu mà.” Bánh Bao Đậu cười cười ngã vào trong lòng Thủy An Lạc.

“À, anh ấy có ở nhà cũng không để ý đến cậu đâu. Cậu nhìn thế nào cũng không sánh được bằng chị Miên Miên. Trông bộ dạng cậu đi, ngay cả Bánh Bao Đậu cũng không bằng.”

“Anh trai anh nói gì thế hả? Thế nào gọi là ngay cả Bánh Bao Đậu cơ, em làm sao hả?” Bánh Bao Đậu rất không vui.

Bánh Bao Rau quay lại, ném cho em gái vẻ mặt em im đi.

“Ai da, thì ra cậu thích chị Miên Miên à, nhưng chị Miên Miên chỉ thích anh Bảo Bối thôi, thật đáng tiếc.” Tiểu Bất Điểm kích động nói.

Thủy An Lạc đưa tay lên day day trán mình. Bọn nhóc này, mấy đứa còn chưa đến ba tuổi, đừng tấn công thị giác và thính giác của mẹ như thế có được không?

“Cậu...” Bánh Bao Rau đứng dậy, ôm sách lên, “Tôi lười nói chuyện với cậu.”

“Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì.” Tiểu Bất Điểm bày ra vẻ tôi biết hết mà nhìn Bánh Bao Rau, khiến cho Bánh Bao Rau tức đến nỗi suýt nữa ném quyển sách trong tay lên mặt cô nhóc.

Thủy An Lạc thấy con trai tức giận, không tệ, vẫn còn có người có thể khiến cho nó xuất hiện đặc trưng của con người, chí ít thì cô không cần lo lắng bi kịch của người có chỉ số thông minh cao nhất xảy ra với con trai mình.

“Đừng có nghĩ nhiều, tôi chẳng qua là lười nói với đồ con gái chanh chua như cậu mà thôi.”

“Anh trai thật là độc miệng.” Bánh Bao Đậu trốn trong lòng mẹ run rẩy.

Nhưng theo Thủy An Lạc, tám chín phần là con bé đang cười trộm.

Tiểu Bất Điểm chặn đường Bánh Bao Rau, “Xin lỗi.”

“Sao phải xin lỗi?”

“Sao cậu có thể nói con gái là đồ chanh chua được hả?” Tiểu Bất Điểm tức giận nói.

Thủy An Lạc gật đầu, “Chuyện này thì mẹ cũng nghĩ là không đúng, một quý ông thì không thể hành xử như vậy được.”

“Mẹ im đi.” Bánh Bao Rau không buồn quay lại nhìn mẹ mình mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Bất Điểm.

Thủy An Lạc: “...”

Con trai bảo cô im đi kìa, đứa con trai có chỉ số thông minh cao hơn cô bảo cô im đi, đứa con trai mới hai tuổi rưỡi bảo cô im đi.

Được, cô im.

Bánh Bao Rau nhìn Tiểu Bất Điểm có chiều cao không chênh lệch với mình là mấy, vươn tay chỉ băng gạc trên trán mình: “Trông thế này là cậu muốn đẩy tôi thêm lần nữa hả?”

Tiểu Bất Điểm nhìn thấy vết thương, nhất thời ỉu xìu xuống.

Cái miệng nhỏ hơi mím chặt, bờ vai nhô cao như gà chọi cũng sụp xuống, “Tôi đã xin lỗi rồi mà.”

“Vậy cậu có thể khiến vết thương của tôi lành lại được không? Có thể khiến nó không để lại sẹo không?” Bánh Bao Rau gây sự mở miệng hỏi.

Tiểu Bất Điểm tiếp tục cắn răng, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cậu là con trai, để ý xem có sẹo hay không làm gì chứ?”

“Cậu nói gì hả?” Bánh Bao Rau nheo mắt lại, cất giọng nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.