Phong Phong bỗng dừng chân, nghĩ tới tờ đăng ký kết hôn để trong phòng ngủ, và cả những “kinh nghiệm” mấy năm nay bị đuổi ra khỏi nhà, anh có thể tưởng tưởng ra được mấy ngày sắp tới sẽ trải qua phong ba bão táp thế nào rồi.
Kiều Nhã Nguyễn lau sạch nước trên mặt, rồi ném luôn khăn lên người anh: “Vẻ mặt đó của anh là sao?”
Phong Phong đón lấy khăn, cười hả hả: “Thì là vẻ “đời không còn gì nuối tiếc” đấy.”
“Trước khi kết hôn với em, là ai thề son sắt rằng nhất định sẽ lấy lòng được ba mẹ em. Giờ lấy được giấy kết hôn rồi, lại đời không còn gì nuối tiếc đúng ko? Phong Phong, ông đây xem như nhìn rõ anh rồi đấy.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh, đẩy anh để ra ngoài.
“Nói linh tinh cái gì thế?” Phong Phong vắt khăn lên giá, vội theo sau ra, “Đi, phải đi chứ. Em yên tâm, trước khi em về quân bộ, anh nhất định sẽ “hạ” được họ, khiến họ nhìn thấy anh còn thấy thân thiết hơn cả con trai ruột luôn.”
Kiều Nhã Nguyễn quăng cho anh một ánh mắt thâm thúy, sau đó mới vào phòng ngủ thay quần áo.
“Anh đi nấu cơm tối đi.” Nói rồi, cô đóng luôn cửa phòng ngủ lại.
Tay Phong Phong lơ lửng giữa không trung. Quả nhiên, lấy vợ thì phải lấy kiểu bánh bao dễ bắt nạt như Thủy An Lạc, nếu không thì chỉ có đường nhận mệnh bị bắt nạt thôi.
Tiểu Bất Điểm bò trên ghế nhìn ba, nhưng bé lại chỉ có thể nhìn ba với ánh mắt đồng cảm.
“Ba à, con với mẹ đã đi xin cơm nhiều ngày rồi. Hằng ngày không qua nhà mẹ nuôi thì lại qua nhà bác.” Tiểu Bất Điểm tỏ vẻ tủi thân nói. Mỗi ngày, cứ đến giờ ăn cơm, mẹ bé lại phải nghĩ xem nên qua nhà ai ăn chực, còn phải mang theo Tiểu Bất Điểm là bé theo nữa.
Xin cơm?
Phong Phong xoa đầu con gái mình, đúng là đứa nhỏ đáng thương.
“Ăn gì, để ba nấu cho con ăn.” Nói rồi Phong Phong bế con gái bằng một tay đi vào bếp, chỉ có điều sau khi mở tủ lạnh ra lại chỉ ngửi thấy một mùi kỳ lạ xộc tới, Phong Phong sầm mặt đóng sầm tủ. Tiểu Bất Điểm cũng bịt mũi lại.
“Kiều Nhã Nguyễn, tủ lạnh mà không cắm điện em bảo nó tự phát điện hả? Thức ăn để bao ngày rồi, để từ lúc trước khi anh đi đúng không?” Phong Phong tức tối nói, tuy trời lạnh, nhưng cũng không thể vào được căn phòng có hệ thống sưởi, thức ăn này để bao lâu rồi anh cũng có thể tính ra được.
Kiều Nhã Nguyễn thay một bộ đồ tình nhân mặc ở nhà với Phong Phong, dùng chun buộc gọn tóc lên, “Thế hả, không để ý.”
Phong Phong: “...”
Anh lấy phải một cô vợ kiểu gì thế này?
Tiểu Bất Điểm tiếc nuối nhìn ba, mấy hôm nay bé vẫn còn sống quả là một kỳ tích.
“Tiểu Bất Điểm, con ra ngoài đi chợ với mẹ đi, trông chừng mẹ con, đừng để mẹ lấy đồ linh tinh.” Phong Phong đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ cuối. Anh đặt Tiểu Bất Điểm xuống, nhận mệnh đi xử lý cái tủ lạnh bốc mùi.
Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, cầm ví tiền ra ngoài, sau đó lại bế Tiểu Bất Điểm lên, “Phải rồi, mấy hôm em không vào bếp rồi, anh xem trong bồn xem có cái bát nào không thì rửa đi nhé.”
“Biến!!!” Phong Phong tức giận gắt lên.
Kiều Nhã Nguyễn xì một tiếng rồi bế Tiểu Bất Điểm đi.
Tiểu Bất Điểm thương xót nhìn ba hận không thể nuốt luôn cái tủ lạnh, lấy một người phụ nữ như mẹ bé đúng là đen đủi thật, đến bé cũng thấy thương ba luôn rồi.
Phong Phong lôi đồ trong tủ lạnh ra bỏ hết vào thùng rác, sau đó lại chạy sang nhà đối diện xin nước rửa và thuốc khử mùi.
Thủy An Lạc bám vào cửa đưa đồ cho anh, cười tít mắt nói: “Phong Ảnh đến đúng là tay cừ khôi mà nhà nhà cần có đấy nhỉ.”