Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 402: Chương 402: Tình yêu tuyệt vời nhất




Vừa hay, anh cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.

Thủy An Lạc nghe được câu này thì phì cười một tiếng, nhưng mà cười xong cô lại khóc.

Một người đàn ông như thế này làm sao mà cô có thể không yêu được đây?

Tình yêu tuyệt vời nhất không gì bằng: Em tàn nhẫn, anh cay độc; em là kẻ xấu xa, còn anh cũng vừa hay chẳng phải người tốt đẹp gì.

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên lưng, trấn an tâm trạng gần như suy sụp của cô.

Thủy An Lạc ngẩng lên, hai tay vẫn quàng lấy cổ của Sở Ninh Dực khàn khàn nói: “Tại sao anh không nói yêu em?”

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, sau đó anh cúi đầu áp đôi môi của mình lên môi cô, dùng hành động thực tế trả lời cho câu hỏi này.

Cánh chim hải âu chao nghiêng rạch ra một mảng chân trời từ đằng xa, cũng như thể rạch tan đám mây đen vẫn luôn bao trùm lấy hai người họ.

Từ nay về sau, nếu em giết người thì đã có anh chống đỡ, em phóng hỏa anh sẽ thêm dầu giúp em.

Khóc xong, tâm trạng của Thủy An Lạc khá hơn nhiều.

Sở Ninh Dực ngồi trên bãi cát, còn Thủy An Lạc thì nằm tựa trên hai chân của anh, nghịch nghịch những ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực.

“Anh có cảm thấy em độc ác quá rồi không? Thật ra thì em chưa từng nghĩ đến việc cô ta sẽ bị giết!” Thủy An Lạc khẽ nói.

“Chính cô ta tự nguyện nhận tội thay cho người khác, trách ai được?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt lên tiếng, bàn tay phải chậm rãi vuốt ve mái tóc của cô.

“Vậy thủ phạm thật sự là ai? Viên Giai Di, hay là... Lan Hinh?” Thủy An Lạc hời hợt nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô, khóe miệng của anh hơi nhếch lên. Anh hơi khom người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Đáng lẽ anh nên sớm nghĩ đến mới phải, thật ra cái gì cô cũng biết chẳng qua không nói ra mà thôi.

Cô bé ngu ngốc này thật ra mới chính là người thông minh nhất, cái mà người khác nhìn thấy chỉ là cái mà cô muốn để cho họ nhìn thấy thôi.

Thật may là giờ cô đã chịu hoàn toàn mở lòng với anh rồi.

“Tạm thời vẫn chưa có chứng cứ xác thực, vì dù sao thì lúc đó cả hai người bọn họ đều ở bệnh viện cả!” Sở Ninh Dực phân tích cho cô hiểu.

“Thật ra thì lúc em gọi điện cho Lão Phật Gia là lúc mười giờ sáng. Thời gian đó chắc nó chưa đi khám bệnh, vào thời điểm đó thì có khả năng nó ở gần Lan Hinh hơn!” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực khẽ thở dài: “Sao em có thể chắc chắn được là điện thoại sẽ bị nghe lén?”

Thủy An Lạc lắc lắc đầu: “Em không chắc, nhưng mà em biết bất kể điện thoại có bị nghe lén hay không thì đối với em mà nói cũng không mất mát gì! Nếu bị nghe lén thì em có thể tìm được đồng bọn của cô ta, giải quyết nguy cơ tiềm ẩn trong tương lai. Còn nếu không bị nghe lén thì cứ giải quyết người muốn ra tay hại em, chẳng qua là không tìm được người ẩn trong bóng tối kia mà thôi!”

“Vậy nếu không có đồng bọn thì sao?”

“Vậy thì không hợp lý. Chẳng có lý do gì khiến cô ta lại cam tâm tình nguyện chịu chết thay cho người khác, cuối cùng chẳng phải anh vẫn sẽ giải quyết cô ta sao.” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói.

Sở Ninh Dực hơi sửng sốt, chốc lát sau mới lên tiếng: “Em có biết em như thế khiến anh cảm thấy rất áp lực không? Anh vẫn thích em là cô bé ngốc nghếch kia hơn!” Ít nhất như thế anh vẫn có thể không chế được cô.

Thủy An Lạc nghiến răng trợn mắt trừng anh, nhưng mà do đôi mắt quá to cho nên chẳng ai thấy đó là đang trừng người cả, giống như hờn dỗi hơn.

Sở Ninh Dực bị ánh mắt này khiêu khích, anh lập tức cúi đầu bắt lấy đôi môi của cô, cứ như thể chỉ khi làm như vậy anh mới có thể thấy yên tâm được.

Thủy An Lạc buồn bực hừ một tiếng nhưng không né tránh sự tấn công của anh. Mãi cho đến khi bàn tay nóng bỏng của anh lần tìm khắp thân thể thì cô mới giật mình tỉnh táo lại. Cô đẩy mạnh anh ra giữ một khoảng cách nhất định, “Có người kìa.”

Chắc anh không quên nơi đây là bờ biển đấy chứ, cô không muốn mất mặt ngay ở đây đâu.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, sau đó thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Không có ai là được chứ gì?”

Tính kỹ ra thì Sở Ninh Dực cũng được xem là một người cấm dục, bởi vì từ sau khi Thủy An Lạc trở về thì bọn họ mới chỉ ò e í e mỗi một lần, chính là cái hôm cô suýt thì đi theo Long Man Ngân ấy.

Mặt Thủy An Lạc đỏ bừng lên, làm gì có chuyện không hiểu được ý của anh cơ chứ.

Có điều lúc cô còn chưa kịp mở lời phản bác, Sở Ninh Dực đã đứng phắt dậy rồi bế cô đi thẳng về phía chiếc xe bên bờ biển.

“Này này...” Thủy An Lạc khẽ hô lên, cô nhận ra lần này Sở Ninh Dực hoàn toàn không phải đang đùa với mình, đây rõ ràng là tình tiết trong phim cấm trẻ em dưới 18 tuổi mà, mấu chốt ở chỗ... chơi trong xe!

“Chuyện đó Sở tổng à, người ta còn nhỏ mà.” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.