Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1899: Chương 1899: Tổ hợp gen cuối cùng [3]




Quyển sổ màu đỏ?

Trong phòng anh có cái đó à?

Sau khi Bánh Bao Đậu đồng ý với Thủy An Lạc mới dập máy.

“Sổ đỏ nào?” Sở Ninh Dực dặn dò Sư Hạ Dương xong liền hỏi.

“Lần trước em về mẹ cho em ấy mà, là bí mật của người nào đó.” Thủy An Lạc cười tít mắt, “Nhưng mà lần trước đi vội quá, em quên mang về theo, em cũng xem qua rồi.”

Sở Ninh Dực nhìn nụ cười thô bỉ của vợ mình, trong đầu vẫn còn đang nghĩ, là quyển sổ đỏ nào nhỉ? Chắc không phải đồ của anh đâu.

Thủy An Lạc thấy anh cau mày, liền khua khua tay mình, “Cũng không có gì đâu, là nhật ký mẹ viết hồi anh còn nhỏ thôi, thật ra em cảm thấy, mẹ rất yêu thương anh, tuy công việc bận rộn nhưng những lúc rảnh rỗi chẳng phải đều ở bên anh đấy sao?”

Nhật ký của mẹ?

Hà Tiêu Nhiên còn có cả thói quen viết nhật ký nữa sao?

Đây là chuyện mà Sở Ninh Dực anh không hay biết. Dù gì thì với tính cách của mẹ anh sẽ không “nhiễm bụi trần” như vậy mới phải.

Mối quan hệ giữa anh và mẹ không phải là kém, nhưng lúc nào cũng bị ngăn cách bởi cái gì đó. Dù sao thì hồi anh còn nhỏ, người dành nhiều thời gian bên anh hơn cũng là ba.

“Muốn xem không? Tối cho anh mượn nhé.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói.

Sở Ninh Dực lại quẳng cô một ánh mắt biết điều chút đi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài.

Thủy An Lạc thấy tai anh hơi đỏ lên, khẽ ai da một tiếng trong lòng. Anh Sở nhà cô đang ngượng đấy à? Biết việc thật ra mẹ anh rất yêu anh nên xấu hổ hả!

Thủy An Lạc còn định nói gì đó đã lại bị Sở Ninh Dực trừng mắt.

Cô liền làm động tác kéo khóa trên miệng, không nói nữa là được chứ gì?

“Hồi trước em nói muốn kiểm tra DNA của Hạ Lăng, tại sao lại nghĩ thế?” Cuối cùng cuộc trò chuyện của hai người cũng quay trở lại vấn đề chính.

“Tại sao nhỉ? Em chỉ nghĩ là, bất cứ chuyện gì mà xảy ra xung quanh anh thì đều không thể nghĩ đơn giản được, đơn giản mà nói, chỉ cần xuất hiện con người anh thì sẽ đại diện cho ba chữ: Thánh gây chuyện.” Thủy An Lạc nói, kích động giơ luôn bốn ngón tay ra, cuối cùng lại lẳng lặng rụt lại.

Cô rụt tay rất nhanh, nhưng Sở Ninh Dực vẫn nhìn thấy rõ.

Quả nhiên, người không biết đếm, dù trải qua bao lâu sau, thì vẫn cứ là không biết đếm.

“Hạ Lăng và chị Kỳ Nhu quá giống nhau, dù nhìn từ góc độ Y học, cũng không thể xuất hiện người nào lại có thể giống nhau đến thế. Tuy em có nghi ngờ tới khả năng chị Kỳ Nhu vẫn chưa chết, nhưng các anh đã nói chắc như thế thì em cũng muốn nghiệm chứng một chút.” Thế nên luận điểm của Thủy An Lạc là có thể Kỳ Nhu vẫn còn sống, chỉ là năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên họ không biết mà thôi.

“Không phải là bọn anh nói chắc, mà đó là sự thật.” Sở Ninh Dực xoa đầu cô, hóa ra cô gái này vẫn còn hoài nghi lời họ nói.

“Chẳng lẽ cô ta là sinh đôi cùng trứng?” Thủy An Lạc cau mày, mà kể cả có cùng trứng, gen cũng sẽ có điểm khác biệt, chứ đừng nói là tướng mạo và tính cách.

“Chiều là em sẽ biết đáp án ngay thôi.” Sở Ninh Dực lại xoa đầu cô, giờ cơ bản anh có thể xác định được rằng, Hạ Lăng chính là gen biến đổi của An Kỳ Nhu, hay nói một cách nghiêm chỉnh thì cô ta không phải là một con người.

Thủy An Lạc cúi đầu, yên lặng nhìn đồng hồ của mình, trên đó chỉ ba giờ rưỡi chiều, chẳng lẽ giờ không phải là chiều à?

Anh Sở chỉ thích gạt người, lại còn dùng lời nói dối thế này để lừa người ta nữa.

“Đúng rồi, Lão Phật Gia về chưa vậy?” Thủy An Lạc chuyển chủ đề.

Sở Ninh Dực nhìn cô bằng ánh mắt dị thường, có vẻ như đang cố nhịn gì đó, lên tiếng: “Ừ, về rồi, nhưng tạm thời sẽ vẫn ở trong quân đội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.