Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2942: Chương 2942: Tờ khai đăng ký kết hôn [10]




Lúc Cố Tỉ Thành quay về đến doanh trại đã là nửa đêm, cơn mưa mùa thu dường như đã rửa sạch cả nơi này.

Anh quay về nhà của mình, tắm rửa, thay đồ rồi đi lên phía trước.

Nhưng nghĩ đến cô nhóc nào đó hẳn là bây giờ đã ngủ rồi, anh liền qua xem thử một chút.

Cố Tỉ Thành đến phòng làm việc, định thu dọn một chút rồi sẽ qua đó nhưng lại thấy thượng úy mang bộ dạng ấp a ấp úng nhìn mình.

“Nói.” Cố Tỉ Thành buông dù, trầm giọng nói.

“Chuyện là, Sở Lạc Nhất muốn QQ của anh, hỏi anh có cho không?” Thượng úy kia hi hi ha ha nói, dường như cũng rất tò mò câu trả lời của Cố Tỉ Thành.

Trung tâm của Cố Tỉ Thành lập tức réo cảnh báo ầm ĩ, sao lại có cảm giác cô cố tình nói như vậy cơ chứ?

Lẽ nào cô ấy...

“Hỏng rồi!” Cố Tỉ Thành thấp giọng mắng một tiếng, cái vấn đề này tự mình thừa nhận so với bị người khác đoán được khác nhau nhiều lắm.

Cố Tỉ Thành nghĩ nghĩ rồi đi ra ngoài.

“Lão đại, khỏi cần đi, bọn họ không có trong doanh trại đâu!” Thượng úy vội vàng nói.

Bước chân của Cố Tỉ Thành khựng lại, quay đầu nhìn anh ta: “Cái gì gọi là không ở trong doanh trại?”

“Hai ngày trước, lữ đoàn trưởng đột nhiên nói muốn cho các sinh viên đi dã ngoại theo chúng ta để luyện tập sinh tồn.”

Sắc mặt của Cố Tỉ Thành lại đổi một lần nữa: “Lữ đoàn trưởng không nhìn thời tiết à? Nhỡ có sinh viên nào gặp chuyện không may thì ai là người chịu trách nhiệm?” Cố Tỉ Thành nói rồi nhanh chóng bước đi ra ngoài.

Sinh viên không phải là chiến sĩ, bọn họ chưa được huấn luyện, cho dù là chiến sĩ giỏi nhất đi kèm bọn họ trong thời tiết bình thường cũng có nguy cơ xảy ra nguy hiểm, huống hồ còn là ngày mưa.

“Lữ phó Sở là tổng chỉ huy của đợt huấn luyện quân sự lần này.” Thượng úy nhắc nhở.

Cố Tỉ Thành dừng bước lại, quay đầu nhìn lính của mình: “Lời này đừng nên nói lung tung.”

“Tôi nói thật, hai ngày nay ai ai cũng đều bàn tán về chuyện này hết! Năm nay Lữ phó Sở sẽ thăng chức thành lữ đoàn trưởng. Chắc chắn lữ đoàn trưởng muốn Sở phó đoàn gặp biến cố đây mà!” Thượng úy nhỏ giọng nói.

“Nói cho đám người kia đừng lắm mồm lắm miệng về chuyện này. Đến lúc đó tự châm lửa đốt mình thì ai cũng không cứu được bọn họ đâu!” Cố Tỉ Thành nói rồi xoay người tiếp tục rời đi.

Nhìn xem, ở đây cũng có những xung đột lợi ích, cũng làm ra những chuyện khiến người ta thấy vô liêm sỉ như thường.

Cố Tỉ Thành rời khỏi doanh trại rồi đi thẳng lên trên núi, đồng thời cũng là nơi tập huấn.

Chuyện đã xảy ra, anh không có cách nào dẫn các sinh viên trở về, thế nhưng ít nhất vẫn dùng khả năng lớn nhất của mình để đảm bảo đám sinh viên đó được an toàn.

Cơn mưa to đến quá đột nhiên cũng khiến không ít chiến sĩ bất ngờ. Dù sao bọn họ đâu biết gì, chỉ biết nếu để sinh viên gặp chuyện không may thì bọn họ cũng xong đời luôn, cho nên bọn họ chỉ có thể xốc tinh thần tỉnh táo để bảo vệ những người bên cạnh mình.

Sĩ quan phụ trách Sở Lạc Nhất phát hiện bản thân mình sai rồi, ngay từ lúc trời đổ mưa là cô trở nên cực kỳ hưng phấn, hưng phấn như thể cơn mưa này chính là nhà của cô vậy.

“Sở Lạc Nhất! Cô ngoan ngoãn một chút đi! Nếu không nhỡ cô có gặp chuyện không may thì tôi cũng không cứu được cô đâu đấy!” Sĩ quan nhìn cô bé con đang tung tẩy thì kinh hồn táng đảm nói.

Tại sao cứ có cảm giác người đang bị chỉnh là hắn ta vậy chứ?

“Sĩ quan, anh đang quan tâm tôi đấy à?” Sở Lạc Nhất cười híp mắt, chớp chớp mắt hỏi ngược lại.

Trong đêm đen, dưới màn mưa tầm tã, gương mặt đen sạm của vị sĩ quan nào đó đã... đỏ bừng lên.

“Nói nhăng nói cuội gì thế! Nhanh đi tìm chỗ tránh mưa đi!” Sĩ quan nói rồi nhanh chóng tăng tốc tiến về phía trước.

“Này! Sĩ quan! Đừng có đi nhanh như vậy chứ, hai ta tán gẫu một chút đi!” Sở Lạc Nhất cảm thấy chỗ hỏng bét của người chiến sĩ này không phải là vấn đề nguyên tắc, mà là vấn đề tâm lý.

“Ầm ầm...”

“A...”

Sấm vang rền trời, đi kèm còn có tiếng thét chói tai của đám nữ sinh cách đó không xa.

Mọi chuyện có vẻ như đang dần trở nên nghiêm trọng hơn. Kẻ bị sự đố kỵ che mắt đã quên mất rằng trong đám sinh viên này, hầu hết đều là các cậu ấm cô chiêu được ba mẹ nâng niu chiều chuộng, nào có ai từng phải chịu khổ sở thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.