Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 620: Chương 620: Tỏ tình công khai




Mất fan?

Nghe thấy câu hỏi này thì khóe miệng của Phong Phong khẽ nhếch lên, một lát sau anh ta mới lên tiếng trả lời: “Người hâm mộ chân chính sẽ hy vọng anh được hạnh phúc! Còn việc giấu giếm tình yêu của mình chỉ là vì ngay từ đầu đã không có dũng khí để nói ra, như vậy cũng không hẳn là sai, vì chưa chắc chắn, cho nên mới không có sự quyết tâm được ăn cả ngã về không! Còn tôi khi đã xác định là cô ấy, thì chẳng có gì là không dám nói ra cả.”

Xác định là cô ấy?

Phong Phong hơi cúi đầu che đi sự khác lạ trong ánh mắt của mình.

Thật sự xác định là cô ta sao?

Tại sao lúc nói đến câu này anh ta lại chẳng cảm thấy khó chịu chút nào vậy?

Thủy An Lạc thấy Phong Phong nói vậy, tay cô bỗng run lên, vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong ti vi.

Quả thật, hầu hết chuyện tình cảm trong làng giải trí đều do đám chó săn quá đỗi rảnh rỗi này phát hiện ra, còn rất ít người trong số họ chịu công khai chuyện tình cảm ngay từ đầu, một là vì sợ mất fan, hoặc một trong những lý do còn lại chính là vì chưa chắc chắn lắm.

Thế nên Phong Phong nói như vậy có phải đang chứng minh rằng thật ra người anh ta xác định sẽ bên cả đời không phải là chị Kỳ Nhu, mà là... Kiều Nhã Nguyễn không?

Vậy có nghĩa là lần này cô thắng cược rồi sao.

Tân Nhạc vừa ôm máy tính vừa nói: “Cảm động quá đi, không ngờ Phong Ảnh đế lại nói được những câu như vậy!”

Câu như vậy?

Kiều Nhã Nguyễn nghe đến ngây cả người, những vẫn cố ra vẻ bản thân không thèm quan tâm.

“Cô ấy không phải người trong giới của chúng ta. Tôi vẫn hy vọng mọi người có thể cho chúng tôi một chút không gian, đừng làm phiền đến cô ấy! Dẫu sao tôi cũng không mong cô ấy sẽ bị ai quấy nhiễu cả!” Phong Phong nói rất thâm tình, e là chẳng có ai hoài nghi tình cảm của anh ta đối với Kiều Nhã Nguyễn mất.

“Này này, Phong Ảnh đế nói với họ là...” Tân Nhạc vừa định nói gì đó, nhưng khi trông thấy sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn thì lập tức im bặt.

Haiz, cô ta không hiểu, sao đàn ông tốt trên đời đều là của người khác hết vậy.

Thủy An Lạc xem xong buổi họp báo thì coi như có thể hoàn toàn yên tâm được rồi.

Cô mang tâm trạng vui vẻ khập khiễng lết vào bếp nấu cơm.

Thím Vu không thể nhúc nhích gì được, cho nên việc nấu cơm đành phải giao cho cô.

Thủy An Lạc vào bếp lục tủ lạnh xem có gì có thể lấy ra nấu bữa trưa được, nhưng lúc cô lấy mấy quả cà chua đã đóng băng trong tủ lạnh ra thì thấy một lớp màu trắng ở ngoài: “Hỏng rồi à?” Thủy An Lạc nói xong không nhịn được đưa lên mũi ngửi thử.

Không có mùi thiu.

Thủy An Lạc tò mò lấy hết cà chua trong tủ ra, mà hầu hết quả nào cũng có một lớp trắng trắng đó bên ngoài. Thủy An Lạc hơi ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng chạy vào phòng thím Vu: “Thím Vu, thím Vu, có phải hôm qua thím ăn cà chua để trong tủ lạnh xong thì bắt đầu bị đau bụng đúng không?”

Thím Vu hơi sững sờ, nghĩ nghĩ một hồi mới nói: “Hình như thế, nhưng cà chua tôi vừa mới mua tối qua mà, vì cậu Phong không ăn cà chua nên tôi mới không dùng đến, nhưng tối qua vì hơi đói nên mới ăn một quả, sau đó thì...” Thím Vu đang nói thì đột nhiên kêu lên một tiếng: “Cái lão Trương trời đánh thánh đâm kia, chắc không phải lão bán cho tôi cà chua hỏng đấy chứ.”

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, xem ra cô đoán không nhầm rồi, bên ngoài không phải lớp băng đóng lại do lạnh, mà là chất thuốc xổ hiện rõ ra vì ở trong nhiệt độ thấp.

“Không được, tôi phải đi tìm lão Trương đáng chết kia mới được, hại chết tôi rồi!” Thím Vu lớn tiếng kêu lên.

“Thím Vu, thím Vu, thím như thế này thì đi làm sao được?” Thủy An Lạc vội vàng ngăn thím Vu lại: “Sau này khi nào đi chợ chú ý một chút là được, cái này bị phun thuốc trừ sâu rồi, chắc lúc thím ăn chưa rửa sạch nên mới bị thế đấy, cháu vứt đi luôn nhé.” Nói rồi Thủy An Lạc an ủi thím Vu, sau đó mới ra ngoài gọt hết lớp vỏ trắng trắng kia đi rồi để vào trong một cái lọ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.