Vấn đề này dường như đã ép cho anh mất đi lý trí.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn ông đang đến gần mình, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn trên người ngạo nghễ nhìn anh: “Phong Ảnh đế, anh thế này có được tính là bắt cóc phi pháp hay không?
“Hai người đã làm gì?” Phong Phong đột nhiên tức giận mở miệng cắt ngang lời cô.
“Nói chuyện trời chuyện đất, nói chuyện yêu đương, anh quản được chắc?” Kiều Nhã Nguyễn bật cười thành tiếng: “Hay Phong ảnh đế đã yêu tôi đến mức không thể kiềm chế bản thân mình được nữa rồi?”
Phong Phong tiến lại gần Kiều Nhã Nguyễn, anh ta nhìn cô bằng một ánh mắt thâm trầm rồi bóp lấy cằm của cô: “Nói chuyện yêu đương cơ à, em nghĩ người ta để mắt đến em hay sao?”
Chỉ một câu nói của Phong Phong đã đâm thẳng vào trái tim của Kiều Nhã Nguyễn.
Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót, Kiều Nhã Nguyến gân cổ lên nhìn người đàn ông đang cách mình gần trong gang tấc: “Vậy nếu Phong Ảnh đế mà trót yêu tôi rồi thì cũng thật đáng tiếc, vì tôi không để mắt đến anh.”
“Kiều Nhã Nguyễn...”
Phong Ảnh đế nổi giận rồi.
Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh nhìn anh ta, hoàn toàn không hề sợ hãi.
Phong Phong thở hổn hển, nhưng lúc cúi xuống lại nhìn thấy vết thương trên vai cô bên dưới lớp áo len rộng. Anh ta đâu kịp nghĩ gì nhiều nữa mà dứt khoát kéo một bên vai áo len của Kiều Nhã Nguyễn xuống, quả nhiên liền trông thấy một vết thương đã tím bầm trên vai của cô.
“Mẹ kiếp! Kiều Nhã Nguyễn! Em là heo đấy à? Thế này mà không thấy đau sao?” Phong Phong nói xong lập tức buông người ra, sau đó xoay người đi tìm hộp thuốc.
Kiều Nhã Nguyễn còn đang ngẩn người, có vẻ như cô còn chưa kịp tỉnh táo lại sau khi phải đối mặt với sự giận dữ vừa rồi của Phong Phong.
Chuyện quái gì thế này?
***
Đây không phải là lần đầu tiên Thủy An Lạc đặt chân tới tập đoàn Sở Thị.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng cao ngất ngưởng của tập đoàn Sở Thị rồi lại cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối: “Con có muốn vào không?”
“A pù~” Con không biết, mami lớn tướng như thế rồi, tự quyết định đi chứ!
“Được rồi, vậy không vào nữa!”
Ớ gì cơ?
Tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn mami nhà mình, cậu đã nói gì đâu? Đã nói gì đâu mà???
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối ngồi xuống cạnh bồn hoa bên ngoài tập đoàn Sở Thị, trong đầu cô không ngừng nghĩ lại sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Xem ra Ngụy Viên Viên hận cô thật rồi, không liên quan tới Sở Ninh Dực, chẳng liên quan đến bất cứ người đàn ông nào cả, chỉ đơn thuần là đố kỵ cho nên mới hận thôi.
“Chẳng lẽ mẹ của con bị sao quả tạ chiếu vào à?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai.
“A pù~” Tiểu Bảo Bối tiếp tục thổi bong bóng, cái gì là sao quả tạ, con chẳng hiểu gì cả.
“Đúng, không phải đâu!” Thủy An Lạc tự an ủi bản thân.
Ớ hả?
Tiểu Bảo Bối tiếp tục chớp chớp mắt, mami à, bản lĩnh tự lừa mình dối người của mẹ cao thật đấy, học ai thế hả?
Lúc này Sở Ninh Dực đang họp, chú Sở gõ cửa tiến vào rồi nói nhỏ một câu bên tai anh. Sở Ninh Dực cau mày nhìn lại chú Sở rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ, quả nhiên trông thấy hai mẹ con ai đó đang ngồi bên dưới, vì trên này này cao quá nên nhìn không chân thực lắm, có điều vẫn có thể nhìn ra được là mẹ con hai người họ.
“Tạm dừng họp nửa tiếng!” Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người đi ra cửa.
Cố Thanh Trần thấy vậy thì hơi nhíu mày. Cô ta không nhịn được cũng đứng dậy đi về phía cửa sổ. Đến lúc thấy rõ người phía dưới là ai thì khóe miệng liền nhếch lên, hóa ra trên đời này Sở Ninh Dực cũng có điểm yếu rồi.
Thủy An Lạc giơ tay nâng Tiểu Bảo Bối lên thật cao. Tiểu Bảo Bối rất thích chơi thế này nên cười toe toét hết cỡ.
Sở Ninh Dực vừa xuống lầu đã nghe được tiếng cười giòn giã của con trai, tâm tình khó chịu không vui vì buổi họp cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối được giơ lên thật cao cho nên thấy daddy mình đi tới, nhóc con cười híp mắt gọi anh.
Thủy An Lạc hơi sửng sốt một chút rồi vội vàng hạ Tiểu Bảo Bối xuống ôm cẩn thận vào lòng. Cô có chút lúng túng nhìn người đan ông đang đến gần mình, đã nói là đi dạo phố với Kiều Nhã Nguyễn rồi, thế mà cuối cùng lại xuất hiện ở đây.