Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1762: Chương 1762: Tôi không quen mẹ đứa bé [4]




Thế nhưng khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của Tiểu Bất Điểm, giận hờn gì đều thành quả bóng xì hơi hết.

“Ba bảo chú George đi ra ngoài mua thức ăn, sau đó ba nấu cơm cho con có được không?” Tính tình của anh từ xưa đến giờ chưa bao giờ tốt đẹp cả, cho dù là Kiều Nhã Nguyễn anh cũng chưa từng phải ăn nói khép nép đến thế bao giờ.

Kiều Nhã Nguyễn, nhắc tới Kiều Nhã Nguyễn cơn tức của anh lại bốc lên. Nếu không phải do cô ấy thì cục diện đã chẳng thành ra thế này.

“Sao chú cứ bắt người khác làm việc của mình thế, ông nội bảo việc của mình phải tự mình làm lấy.” Tiểu Bất Điểm gân cổ nói.

George thầm vỗ tay cho Tiểu Bất Điểm, nói hay lắm.

Phong Phong quay đầu lại, lạnh lùng nhìn George, “Được rồi, bây giờ tôi đưa con bé ra ngoài mua thức ăn, dù sao tin tức cũng nhiều rồi, cũng không sợ...”

“Tôi đi, tôi đi, tôi đi liền đây. Tiểu Bất Điểm muốn ăn gì, chú sẽ mua về cho cháu hết.” George vội vàng nói. Anh ta thật sự không muốn lại xảy ra thêm chuyện gì nữa đâu.

Tiểu Bất Điểm mím môi không nói.

Phong Phong ngồi xuống đặt hai tay lên vai cô bé: “Chú George thích đi mua đồ lắm, không tin con hỏi chú ấy mà xem.”

George: “...”

Quỷ mới thích đi mua đồ, nếu không phải Sở Ninh Dực cho anh ta nhiều tiền, làm sao anh có thể hầu hạ tổ tông này nhiều năm như vậy chứ, chưa lúc nào dứt chuyện cả.

“Đúng vậy, chú rất thích mua đồ. Cháu muốn ăn gì đều có thể nói với chú.” George mỉm cười nói, không thèm để ý đến việc mình đang tự vả vào mặt thế nào.

Tiểu Bất Điểm tò mò nhìn bọn họ, hình như không biết thật giả thế nào.

“Cái gì cũng được ạ.” Tiểu Bất Điểm nói.

“Con bé này ngoan quá. Nhóc con nhà Sở tổng mới là tổ tông, cái gì cũng không ăn.” George thở dài nói, xoay người đi.

“Đúng rồi, thím Vu về quê rồi à?” Phong Phong đột nhiên mở miệng hỏi.

“Ừ, về từ hai hôm trước rồi, nói là có việc.” George nói xong liền ra khỏi nhà.

Phong Phong cúi đầu nhìn Tiểu Bất Điểm, chân mày nhíu lại. Có một số việc anh còn chưa hỏi rõ, sao bà ấy đã đi rồi?

Còn lúc này, người vừa mới đi thẳng từ sân bay về doanh trại đang ôm theo một bụng tức mà không cách nào trút ra được.

Kiều Nhã Nguyễn bước vào phòng làm việc, ném chìa khóa lên trên bàn, bực bội ngồi xuống sofa.

“Không phải cô đi đón Tiểu Bất Điểm à? Sao về sớm thế?” Sư Hạ Dương dường như chẳng hề để ý đến cơn tức của cô, chắc tại đã quá quen rồi.

“Tôi không quen mẹ con bé là cái gì? Sao anh ta không đi chết đi hả? Mẹ nó, chắc chắn trước đây bà đây điên rồi nên mới thấy đồng tình với anh ta, còn định tha thứ cho anh ta, đi chết luôn đi.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói xong liền nằm thẳng ra ghế.

Sư Hạ Dương rót nước đặt lên bàn, sau đó xoay người sang chỗ khác đóng cửa lại. Dù sao chuyện đứa bé một khi bị người khác biết, tương lai của Kiều Nhã Nguyễn cũng sẽ bị phá hủy.

“Anh ta tức giận cũng dễ hiểu thôi. Dù sao nếu cô nói chuyện Tiểu Bất Điểm ngay từ đầu, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện hỏa hoạn sau đó.” Sư Hạ Dương tựa bên bàn làm việc, vừa uống nước vừa mở miệng nói.

“Kể cái gì? Khi đó tôi đã quyết định đưa Tiểu Bất Điểm về với anh ta, chỉ là không ngờ...” sau đó lại xảy ra vấn đề, đây là chuyện cô hoàn toàn không hề nghĩ tới, “Hơn nữa, sau đó lại gặp chuyện không may, tôi hà tất phải khiến anh ta đau khổ theo chứ.”

Sư Hạ Dương khẽ thở dài một tiếng, “Nhưng anh ta là cha của đứa bé, dù có thương tâm khó chịu thì cũng là chuyện anh ta nên gánh chịu. Cô không nên tước mất cái quyền đó của anh ta.” Sư Hạ Dương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.