Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1764: Chương 1764: Tôi không quen mẹ đứa bé [6]




Trợ lý phụ trách về phương diện sinh hoạt?

“Anh cảm thấy mình không thể ra tay giết tôi được cho nên muốn mượn tay của Kiều Nhã Nguyễn à? George, tôi không ngờ anh lại hận tôi đến vậy cơ đấy?” Phong Phong hừ lạnh, thêm một trợ lý nữa, Kiều Nhã Nguyễn lại chẳng nuốt sống anh chắc.

George thầm nghĩ, bây giờ biết sợ rồi à, buổi sáng lúc ở sân bay không phải rất cool ngầu nói với phóng viên là mình không quen biết mẹ đứa bé đấy sao?

“Trợ lý cũng được, phải là nam.” Phong Phong nói ra yêu cầu.

“Công ty đã quyết định rồi, sinh viên hạng ưu tốt nghiệp đại học Harvard, tháng sau sẽ đến báo danh. Nói ra cũng kỳ quái, trợ lý được chọn lần này bằng cấp cao, lại còn thần bí. Đến bây giờ tôi cũng chưa được thấy lý lịch sơ lược, nếu đến lúc đó tính tình không hợp với cậu, tôi sẽ đề đạt lại với công ty.”

Phong Phong nghe anh ta nói vậy, trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Trợ lý thần bí, lại còn có thể đi làm muộn một tháng?

Chỉ là công việc bưng trà rót nước thôi, tốt nghiệp Harvard mà đầu óc bị úng nước à?

Phong Phong cúp điện thoại, không suy nghĩ thêm nữa, có thời gian, còn không bằng ngủ cùng con gái.

***

Còn Sở Ninh Dực sáng sớm chuẩn bị trở về nước lại nhận được tài liệu về vụ làm ăn mới nhất, tải xuống xong liền định lên máy bay rồi xem.

Xe lăn Lạc Hiên đã chuẩn bị xong từ trước. Sở Ninh Dực tuy rằng đã chấp nhận sự thật rằng hai chân mình không thể đứng thẳng, nhưng khi nhìn thấy xe lăn, anh vẫn sững lại một lúc.

Thủy An Lạc cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, thấp giọng nói: “Có thể chỉ là tạm thời, chờ đến khi vết thương sau lưng anh...”

“Đi thôi.” Sở Ninh Dực cắt lời Thủy An Lạc, ngồi lên xe lăn dưới sự giúp đỡ của Lạc Hiên.

Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau, nhìn Sở Ninh Dực bỏ đi, lại cúi đầu nhìn Bánh Bao Rau. Sở Ninh Dực trước kia nhất định sẽ nắm tay cô, nói với cô không cần lo lắng.

Lạc Hiên đẩy Sở Ninh Dực đi ra ngoài, nhìn Thủy An Lạc còn chưa theo ra, thản nhiên nói: “Cẩn thận diễn quá, con bé lại chạy mất thật đấy.”

Sở Ninh Dực cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cặp đùi đã không còn chút cảm giác nào của mình.

“Kỳ thực, tôi từng nghĩ đến chuyện để cô ấy đi, nhưng tôi lại không thuyết phục được chính bản thân mình.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, “Yên tâm, tôi biết chừng mực.”

Anh lúc nào cũng hiểu Thủy An Lạc hơn chính bản thân cô.

Trên trực thăng, Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau nhìn Sở Ninh Dực vẫn cắm đầu xem tài liệu. Hay đến thế cơ à?

Bánh Bao Rau vươn bàn tay nhỏ xíu muốn tìm Sở Ninh Dực. Thủy An Lạc liền cẩn thận đặt cậu nhóc lên đùi anh.

Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu, vào lúc Thủy An Lạc định rời đi liền vươn tay cầm lấy tay cô, đầu tiên là siết chặt, tiện đà lại mười ngón đan xen, nhưng lại chẳng nói gì cả.

Thủy An Lạc cúi đầu, nhìn tay phải của mình, viền mắt lại bắt đầu cay cay, giây tiếp theo, nước mắt rớt xuống mu bàn tay của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực hơi dừng lại một chút, tay kia giơ lên, để đầu cô tựa lên vai của mình, chậm rãi nói: “Ngốc ạ, đang nghĩ gì thế?”

Anh nói, tựa như đang thở dài, lại vừa như bất đắc dĩ.

Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn ba mẹ, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

Sở Ninh Dực vẫn ngồi tại chỗ, giữ con trai trên hai chân, bàn tay mười ngón đan xen với Thủy An Lạc. Anh nghiêng người, tay trái liên tục vỗ nhẹ lên đầu cô bằng một tư thế quái dị.

“Mất bao nhiêu tiền để cưới về như vậy, sao có thể dễ dàng thả em đi được?” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, cúi đầu hôn khẽ lên trán cô, giống như đang trấn an cô, lại như đang tự nói với chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.