Bánh Bao Rau: “...”
Tiểu Bất Điểm này bị ngốc à, trên đó còn dính đầy nước miếng của nhóc. Đến ba còn không ăn những thứ mà nhóc đã gặm. Ba chỉ ăn đồ mẹ cắn rồi thôi, thế mà nhóc vẫn thấy bẩn lắm đấy nhé.
Nên nhớ là, bệnh sạch sẽ của bạn nhỏ Bánh Bao Rau cũng hoàn toàn được di truyền từ ba nhóc. Bình thường ngoại trừ ba mẹ anh em ra, ai chạm vào nhóc một chút thôi là nhóc cũng nhíu mày nửa ngày trời rồi.
Nhưng Tiểu Bất Điểm thì khác, cô bé vừa biết bò đã bò qua bò lại trên núi, cho nên cơ bản không hề mắc bệnh sạch sẽ gì. Huống chi, cái bánh bao này mới chỉ bị người ta cắn có một miếng.
Sở Ninh Dực cũng nhíu mày, Phong Phong mà biết con gái mình như vậy, chắc sẽ thổ huyết mất.
Tiểu Bất Điểm còn lâu mới để ý tới chuyện này, bé ăn vui vẻ là được rồi, về phần khác, chẳng liên quan gì đến bé hết.
Tiểu Bất Điểm còn nhỏ nhưng sức ăn không nhỏ. Ba cái bánh bao đến Thủy An Lạc ăn còn phải cân nhắc một chút, nhưng cô bé thì chỉ một lát đã hết.
Thủy An Lạc hơi sững sờ một chút: “Con chưa ăn sáng à?”
“Ăn rồi ạ.” Tiểu Bất Điểm thản nhiên nói.
Một nhà ba người:...
Con bé này là heo à?
Nhìn bé tí bé tẹo thế này, sao mà ăn giỏi vậy chứ?
Chân mày Bánh Bao Rau càng nhíu chặt hơn. Bữa sáng nhóc chỉ ăn được một bát cháo mà thôi. Con bé này còn ham ăn hơn cả em gái nhóc nữa.
Nhưng mà sao cậu ta nhìn còn gầy hơn cả em gái mình nhỉ, ăn xong đi hết đâu rồi?
Xong bữa sáng, người hầu đến thu dọn bàn ăn. Tiểu Bất Điểm ăn uống no đủ, tâm trạng tốt vô cùng, lúc này đang định trêu Bánh Bao Rau để cậu nhóc chơi cùng mình. Đáng tiếc Bánh Bao Rau căn bản không hề phản ứng lại.
Thủy An Lạc nhìn con trai bị theo đuôi, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con trai mình có nhiều cảm xúc như vậy. Cô bé Tiểu Bất Điểm này chính là phúc tinh của cô.
Mấy ngày nay, trên đảo lục tục có người tới. Từ lần gặp Kiều Nhã Nguyễn đó Phong Phong thỉnh thoảng vẫn chạy lên lầu hai tìm cô. Nhưng bị người của ông ngoại giám sát nên vì an toàn của cô, anh đành cắn răng từ bỏ.
Kể từ sau hôm vô tình nhìn thấy Tát Phổ Man, Thủy An Lạc cũng không thấy ông thêm lần nào nữa. Mỗi lần đưa Tiểu Bất Điểm về, trong phòng đều không có ai.
Thủy An Lạc nghĩ, có thể Tát Phổ Man đang lẩn tránh cô.
Sở Ninh Dực vẫn không nói câu nào, hoặc có lẽ là hạn chế nói chuyện.
Hai đứa nhóc lại cãi cọ, Thủy An Lạc bê nước qua, dựa bên cạnh anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt của anh, “Anh làm sao thế? Từ sau hôm đó sắc mặt anh lúc nào cũng nặng nề.”
Sở Ninh Dực cầm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng vuốt ve.
“Chúng ta kết hôn được bao lâu rồi?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, “Lần một hay là lần hai?” Thủy An Lạc tinh nghịch hỏi. Dù sao bọn họ cũng là người đã kết hôn hai lần.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô nàng đang cười xấu xa, vươn tay bóp lên cái mông mềm mềm của cô một cái, “Em nói xem?”
Thủy An Lạc khẽ kêu một tiếng, giơ tay vỗ lên vai anh, “Tính theo lần đầu thì cũng sắp tới “thất niên chi dương”* rồi, còn tính theo lần hai thì từ khi đăng ký kết hôn đến giờ cũng hơn ba năm rồi.” Thủy An Lạc nói, ngẩng đầu nhìn anh, “Sao thế? Anh định nhân “thất niên chi dương” để ly hôn với em à?”
*Thất niên chi dương: Chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương.
“Không nghiêm túc gì cả.” Sở Ninh Dực thấp giọng cười mắng một câu.
Thủy An Lạc vươn tay chặn bàn tay to đang đặt bên hông mình của anh lại, khẽ khinh bỉ xì một tiếng, ai là người không nghiêm túc ở đây hả?
“Rốt cuộc thì làm sao thế?” Thủy An Lạc hỏi, cô không ngốc, anh càng như vậy càng chứng tỏ anh có vấn đề.