Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1691: Chương 1691: Tôi trở lại rồi đây [6]




Sở Ninh Dực đi ra mở cửa.

Còn Thủy An Lạc đứng dậy đi xem hai đứa nhỏ đang cãi nhau. Còn nhỏ mà cãi nhau đến là ghê, cứ ê a một hồi Thủy An Lạc không biết chúng đang nói gì cả, chỉ cần đừng đánh nhau là được.

Sở Ninh Dực vừa mở cửa liền thấy không phải ai khác mà chính là Lawrence. Từ lúc tới đây thì đến giờ anh mới lại gặp ông ta.

Sở Ninh Dực nhường đường cho ông ta vào. Thủy An Lạc bảo Bánh Bao Rau đưa Tiểu Bất Điểm lên nhà.

Lawrence hơi nheo mắt lại, thấy bóng dáng của Tiểu Bất Điểm thì hơi sững ra, nhưng ông ta cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của con bé thôi.

Thủy An Lạc quay lại nhìn người vừa mới vào nhà. Cô hơi nghiêng đầu, có vẻ như đang nghĩ đến chuyện gì đó.

“Tối nay tôi sẽ đưa hai người đi gặp một người. Cô Sở, tôi vẫn mong cô có thể cân nhắc lại rồi nói cho tôi biết ông Hạng giờ đang ở đâu.”

Sở Ninh Dực đứng trước cửa, không có ý định đi vào.

“Ông Lawrence, ông là bác sĩ của Công chúa Delia, đúng không? Năm đó Công chúa Delia có sinh một người con trai, cũng chính ông là người đỡ đẻ đúng không? Vậy giờ đứa bé đó đâu?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

Lawrence cau mày, mặt cũng trở nên đăm chiêu hơn.

“Sao cậu biết?”

“Vốn dĩ không biết, nhưng giờ thì biết rồi.” Sở Ninh Dực đã trực tiếp nghiệm chứng được suy đoán của mình.

Thủy An Lạc: “...”

Đệch, cái tên xảo trá này!

Lawrence: “...”

Thế này là ông ta không đánh mà tự khai hả?

“Con của Công chúa Delia là ai? Và còn bản di chúc kia nữa.” Sở Ninh Dực nói xong cuối cùng cũng chịu đóng cửa lại.

Lawrence nheo mắt, lại cất tiếng: “Họ không muốn cậu biết được chuyện trong quá khứ đâu. Cậu phải biết, giờ từng câu nói của cậu người trong hoàng thất đều biết, họ rất kiêng kỵ cậu.”

Sở Ninh Dực thừa nhận những lời ông ta vừa nói, dù sao thì căn phòng này quả thật cũng không an toàn.

“Nhưng, điều họ không mong muốn hơn cả không phải là việc tôi có thể hỏi ra được chuyện bản di chúc kia sao?” Sở Ninh Dực tỏ ra đương nhiên nói.

“Nội dung của bản di chúc chỉ có Công chúa bệ hạ biết, hơn nữa cũng chẳng có ai biết được bao giờ thì bản di chúc đó mới xuất hiện.” Lawrence gằn từng câu từng chữ nói.

Sở Ninh Dực gật đầu, cũng không tiếp tục làm khó ông ta nữa.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt khó hiểu, “Chẳng lẽ nội dung của bản di chúc không phải là để lại hòn đảo Kim Cương này cho con trai của bà ấy sao?”

“Anh nghĩ chuyện không đơn giản vậy đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi trong mắt còn ánh lên chút ý cười.

Lawrence nheo mắt lại, hai con mắt sáng khẽ dao động.

“Người đang đương quyền là anh trai của Công chúa Delia. Công chúa Delia có thể lập bản di chúc đó và được Quốc vương thừa nhận, điều đó chứng tỏ rằng bản di chúc đó sẽ không có gì đe dọa tới Quốc vương. Thế nên có khả năng người thừa kế bản di chúc đó chưa chắc đã là cậu chủ.” Lawrence cũng chỉ đoán, hơn nữa phán đoán này của ông ta đã nói cho Sở Ninh Dực biết, ông ta tin rằng Sở Ninh Dực có thể là người sẽ giúp được Công chúa.

Lawrence vừa dứt lời, cửa phòng lại bị đẩy ra. Phong Phong đứng đó nhìn mấy người đang ở trong phòng: “Có khách à?” Anh chỉ định qua đây xem Tiểu Bất Điểm có ở đây không thôi.

Lawrence nhìn Phong Phong, nhưng chỉ liếc qua một cái rồi lại nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Phong Phong nhíu mày, ánh mắt đó là sao chứ?

Sau khi Lawrence đi rồi, Phong Phong liền đóng cửa lại, “Ai đấy?”

“Người bắt cóc tụi này.” Thủy An Lạc nói xong liền đi thẳng lên lầu.

“Xì, đùa hả, các người không bắt cóc người khác đã là tốt lắm rồi đấy.” Nói rồi Phong Phong ngồi xuống sofa, nói: “Chắc mai là đóng đảo rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.