Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1693: Chương 1693: Tôi trở lại rồi đây [8]




Tiểu Bất Điểm ngồi xổm trên bãi cát, tay nhỏ cứ liên tục vạch cát. Bánh Bao Rau nhìn bàn tay dính đầy cát của cô bé với vẻ chán ghét, đúng là không sạch sẽ chút nào.

Tiểu Bất Điểm hầm hừ nhưng cũng không thèm để ý đến việc mình bị khinh bỉ.

Trên cát có rất nhiều vỏ sò, nhưng hầu như không có chiếc vỏ màu tím thiên nhiên nào cả, rất khó tìm.

Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh Tiểu Bất Điểm, cùng tìm với cô bé.

“Mẹ.” Bánh Bao Rau kéo cánh tay của mẹ lại, bẩn chết đi được.

Thủy An Lạc kéo Bánh Bao Rau cùng ngồi xuống, “Cát ở đây thích lắm, cũng không bẩn đâu, con sờ thử xem.”

Bánh Bao Rau như bị dọa sợ, vội đứng bật dậy chạy tới chỗ ba, ôm lấy chân ba mình. Mẹ bị cái con bé Tiểu Bất Điểm kia dạy hư rồi.

“Nói không phải chứ, cái bệnh sạch sẽ này của con trai cậu chắc thần linh cũng phải phẫn nộ luôn đấy.” Phong Phong lên tiếng.

Sở Ninh Dực nhíu mày, “Ai biết được trong cát có cái gì, lỡ có gì đó bẩn thì sao?”

Thủy An Lạc:...

Tiểu Bất Điểm:...

Hai ba con nhà này, ruột thịt chắc luôn!

Bánh Bao Rau gật đầu, hoàn toàn tán thành lời ba nói.

Tiểu Bất Điểm xoay xoay tròng mắt to tròn, bàn tay nhỏ tóm lấy cát ném thẳng vào Bánh Bao Rau. Bánh Bao Rau nhất thời không chú ý, bị Tiểu Bất Điểm ném cát đầy mặt.

Chuyện này xảy ra quá nhanh, Sở Ninh Dực liền ôm Bánh Bao Rau lùi lại một bước, nhưng vẫn không tránh được việc nhóc bị ném vào người.

Cát mịn, ném vào mặt không bị đau, nhưng Bánh Bao Rau không thể chấp nhận được việc trên mặt nhóc có cát!

“Oa... Rửa mặt, ba ơi rửa mặt.” Bánh Bao Rau bỗng khóc toáng lên.

Tiểu Bất Điểm cũng bị sợ, sao lại khóc thế? Trên tay Tiểu Bất Điểm vẫn còn ít cát. Bé con ngẩn ra rồi lùi lại một bước, bé không cố tình chọc cậu ta khóc mà.

Thủy An Lạc khẽ thốt lên một tiếng, vội vỗ tay mình đi tới. Cô đặt tay lên vai Tiểu Bất Điểm: “Không sao, không sao đâu, để cô đi rửa mặt cho anh, không sao đâu mà.”

Tiểu Bất Điểm nhìn Sở Ninh Dực bế Bánh Bao Rau đang khóc toáng rời đi, cái miệng xinh dẩu ra: “Đàn ông con trai kiểu gì vậy.”

Phong Phong khẽ bật cười, trong ba đứa nhỏ nhà họ Sở thì thằng nhóc này là lắm tật nhất. Tất cả những tật xấu mà Sở Ninh Dực khiến người ta lộn ruột thì thằng nhóc này đều có cả.

Phong Phong khuỵu xuống, cũng biết cô bé đang tự trách, “Không sao nữa rồi, để chú tìm vỏ ốc với con nhé.”

“Dạ vâng.” Tiểu Bất Điểm cười híp mắt nói, tâm trạng không vui cũng được gạt đi.

Quay trở về phòng, Thủy An Lạc lấy khăn lau mặt cho Bánh Bao Rau, “Con trai à, chẳng phải chỉ là ít cát thôi sao? Mình không thể như thế được con biết không?”

“Bẩn.” Bánh Bao Rau dứt khoát nói.

“Sở Ninh Dực, anh có bảo được nó không hả?” Thủy An Lạc trầm giọng nói, như thể không trách được con trai, cô chỉ có thể mắng anh.

Sở Ninh Dực nằm không cũng trúng đạn, anh bế con mà cũng là sai sao?

“Bệnh này có gì sai đâu, thích sạch sẽ là tốt mà.” Sở Ninh Dực nói với vẻ đương nhiên.

Thủy An Lạc: “...”

Cô sai rồi, cô không nên để một tên yêu sạch sẽ lớn đi dạy một thằng thích sạch sẽ nhỏ mới phải.

Bánh Bao Rau bảo mẹ lau sạch mặt cho mình, sạch rồi nhóc mới thấy hài lòng.

Nhưng con bé kia đúng là bẩn quá đi, nhóc phải dạy nó một trận mới được.

Thủy An Lạc lau sạch cho nhóc, rồi lại thay cho nhóc một chiếc quần bò yếm, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi trắng. Lần này Thủy An Lạc đội luôn cho nhóc một cái mũ nữa.

Sau khi xử lý cho nhóc xong xuôi rồi, cô mới bế nhóc ra ngoài.

Sở Ninh Dực vốn cũng định đi theo, nhưng thấy ngoài cửa sổ bỗng lóe lên một vệt sáng nên anh dừng lại. Anh quan sát kỹ ánh đèn. Ban ngày gần như là không nhìn thấy được, nhưng anh lại thấy rất rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.