Đệch!
Phong Phong anh ta là người lúc nào cũng được bợ đỡ, nịnh nọt, đã bao giờ bị đối xử như thế này đâu cơ chứ.
Cho nên Phong Tứ gia nổi giận rồi. Cô ta đã khinh người như thế thì tiểu gia đây cũng khỏi phải hầu hạ.
“Được lắm! Kiều Nhã Nguyễn, cô được lắm! Tốt nhất đừng để đến ngày cô phải cầu xin tôi, nếu không tôi sẽ bóp chết cô.” Phong Phong nhìn cô nghiến răng nói, sau đó xoay người đi thẳng.
Trái tim thủy tinh của Phong Tứ gia cứ thế mà vỡ vụn đầy đất!
Kiều Nhã Nguyễn nhìn bóng lưng hùng hổ của anh, cười nhạt một tiếng, ôm sách của mình định quay về ký túc xá ngủ tiếp.
Cầu xin anh ta á?
Kiếp sau nhé?
Đi rồi càng đỡ điếc tai!
***
Trên sân thượng yên tĩnh, An Phong Dương đặt laptop trên đùi, tay cầm chiếc di động đã ngắt từ bao giờ.
Phong Phong nghe điện thoại của anh, là cuộc điện thoại anh gọi cho Kiều Nhã Nguyễn!
An Phong Dương cúi đầu nhìn máy tính, có tin tức do các quản lý cấp cao gửi tới. Cuộc họp qua video vẫn tiếp tục nhưng anh không nghe lọt tai câu nào.
Anh hiểu cách làm của Sở Ninh Dực, nhưng anh không biết như vậy là đúng hay sai.
“Kỳ Nhu, giờ ngay đến anh cũng không thể hiểu nổi Phong Tứ nữa rồi. Anh mong cậu ấy sẽ không làm tổn thương đến cô bé mà em đã cứu năm đó. Nếu không anh sẽ khó mà có thể giữ được lời hứa với em, phải nói sự thật cho cậu ấy biết.” An Phong Dương khẽ nói, rồi từ từ đặt điện thoại xuống bàn.
***
Ngày Long Man Ngân tổ chức hôn lễ, thời tiết Provence đẹp vô cùng.
Trời xanh mây trắng, gió nhẹ miên man.
Thủy An Lạc mặc bộ lễ phục màu trắng mà Long Man Ngân đã chuẩn bị từ trước cho cô. Trên người cô còn có vết xanh tím nên phải dậy thật sớm để trang điểm che lại. Hôn lễ của mẹ, cô phải thật xinh đẹp để tham gia.
Những vết tích do đất đá đập phải hầu hết đã biến mất, chỉ có một vài chỗ nghiêm trọng là có thể nhìn thấy và vết sẹo của lần ngã từ bậc thang xuống cách đây không lâu.
Thủy An Lạc ngồi bên giường cẩn thận dùng phấn che phủ, nếu như để mẹ nhìn thấy những vết thương này sợ là Sở Ninh Dực sẽ bị quở trách mất.
“Sao em dậy sớm thế?” Sở Ninh Dực bị âm thanh sột soạt của cô đánh thức. Anh vươn tay ôm lấy eo cô, hiếm khi thấy anh lại dính giường như vậy.
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ôm mình mà vẫn còn ngủ, “Em phải che mấy vết này đi một chút, nếu không mặc váy sẽ rất khó coi.” Trước kia cô chỉ mặc quần dài nên không sợ, không ngờ lần này mẹ lại chuẩn bị váy ngắn cho cô.
Sở Ninh Dực mở mắt, khẽ buông cô ra, sau đó đứng dậy nhìn cô gác một chân lên ghế, dùng phấn cẩn thận dặm lên.
Cảm giác đau lòng bỗng ùa đến không hề báo trước.
Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy tay cô, “Để anh làm cho.”
“Anh có biết làm đâu, để em tự làm được rồi, chỉ cần che mấy vết trên đùi này đi thôi.” Thủy An Lạc không quay đầu lại, vẫn tiếp tục xử lý cái chân của mình, cho nên cô không nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Sở Ninh Dực.
“Có trách anh không?” Sở Ninh Dực đột nhiên trầm giọng nói, có chút mùi vị không xác định.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, bàn tay cầm bông phấn hơi khựng lại. Một lát sau cô mới lắc đầu: “Cũng đâu phải là lỗi của anh. Lan Hinh hại em là bởi vì đàn anh. Tuy Viên Giai Di có tham dự, nhưng cũng chỉ có thể nói là do anh quá quyến rũ thôi, em đúng là tinh mắt thật.” Thủy An Lạc cười ha hả, quay đầu lại hôn lên môi anh một cái, sau đó tiếp tục làm nốt chuyện của mình.
Cô bé này, chưa từng trách bất cứ ai, nhưng cũng chính vì thế lại càng khiến người ta thấy đau lòng hơn.
“Thế nào, có phải không thấy rõ nữa rồi, đúng không.” Thủy An Lạc giơ chân của mình cho Sở Ninh Dực xem, “Em đúng là thiên tài mà.”
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, trái tim càng mềm ra, một giây sau, bàn tay to đã đè lên cổ cô, sau đó hôn lên môi cô.