Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3580: Chương 3580: Trả thù [2]




“Anh trai tôi biết?” Sở Lạc Nhất kinh ngạc kêu lên, cô biết ngay mà!

Về việc bán đứng anh vợ mình, Cổ Tử Thành không hề thấy tội lỗi một chút nào.

Sở Lạc Nhất tức giận ăn cơm, rõ ràng anh Cả biết mình không hạnh phúc nên cũng không cho người khác hạnh phúc, đúng là quá đáng!

Cố Tử Thành nhìn cơn giận của vợ mình chuyển hướng sang người khác mới yên tâm hơn một chút.

Sở Lạc Nhất vừa ăn cơm vừa nhìn Cố Tử Thành đang cúi đầu xem giờ, “Anh bận thì cứ đi đi.”

“Vẫn còn thời gian, anh đợi em ăn xong đã.” Cố Tử Thành nói, anh ngồi đối diện Sở Lạc Nhất, nhìn ngắm cô, ánh mắt anh tham lam như một kẻ tình si, “Bảo bối, sau này anh sẽ không rời xa mẹ con em nữa.”

Gần đây Cố Tử Thành rất thích nói mấy câu như vậy, nhưng Sở Lạc Nhất lại không thích nghe!

Không vì lý do gì khác, chỉ vì những câu nói này, không thực!

“Đời này nói dối quá nhiều, xuống điện Diêm Vương sẽ bị rút mất lưỡi đấy.” Sở Lạc Nhất lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.

Có lẽ anh cũng nói thật, nhưng thực tế sẽ thế nào, ai mà biết được khi nào sẽ xảy ra bất trắc.

Chắc vì cảm nhận được Sở Lạc Nhất không còn quá bài xích mình nữa nên Cố Tử Thành cũng yên tâm hơn. Anh to gan lớn một bước tới nắm lấy tay cô.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, bàn tay khác vẫn tiếp tục ăn cơm.

“Rút thì cứ rút, rút lưỡi rồi kiếp sau không làm lính được nữa, anh có thể bên cạnh em.” Cố Tử Thành nói nhỏ.

“Mồm miệng dẻo quẹo.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.

Cố Tử Thành cười hề hề, đợi Sở Lạc Nhất ăn cơm trưa xong, anh nhanh nhẹn thu dọn bát đũa.

“Chuyện tin đồn ở trường học thời gian này là sao vậy?” Cố Tĩ Thành rửa bát xong, vừa lau tay vừa hỏi.

“Thành tựu của cô Lương nhà anh đấy.” Sở Lạc Nhất cười nhạt, chỉ có điều nụ cười ấy khiến người ta bất giác phải run lên.

“Đính chính một chút, cô Lương kia và anh không hề có quan hệ gì với nhau hết.” Cố Tử Thành vội vàng thoát khỏi tầng quan hệ này, sau đó cúi đầu xem giờ, “Quỷ Quỷ, ba phải đi rồi.”

Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy tiếng Cố Tử Thành, vội vàng chạy tới, ôm chặt chân của Cố Tử Thành không chịu buông, “Bá bá đừng đi, bá bá đừng đi.”

Cổ Tí Thành bế con trai lên, đặt một nụ hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, “Ba xong việc sẽ tới thăm con và mẹ, ngoan ngoãn nghe lời mẹ con nhé.”

Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi, thằng bé cũng thơm lên mặt ba rồi mới chịu để mẹ bế đi.

Cố Tử Thành giao con trai cho cô rồi nói, “Chuyện này anh sẽ cho người đi xử lý, em không cần lo nữa.”

“Ôi, anh còn có thời gian làm việc này hả?” Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ theo anh đi ra cửa.

“Anh không có thời gian ấy, nhưng có một người, anh phải nhanh chóng cho người ấy một câu trả lời thỏa đáng, vào nhà đi, anh đi đây.” Cố Tử Thành nói, vốn định hôn một cái lên mặt cô, nhưng sợ cô thấy phản cảm, sau cùng đổi thành thơm lên đầu con trai.

Sở Lạc Nhất bế con nhìn Cố Tử Thành đi mất. Trước khi là một quân nhân, Cố Tử Thành còn là một cậu ấm ở thành phố B, anh vẫn có mạng lưới quan hệ nhất định.

Điều này, Sở Lạc Nhất không hề nghi ngờ.

Sau khi Cố Tỉ Thành đi, Tiểu Quỷ Quỷ tự chơi một lúc rồi ngáp lên ngáp xuống, đòi ngủ trưa.

Sở Lạc Nhất dỗ con trai ngủ, sau đó cầm điện thoại lên tìm Kiều Vi Nhã.

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Đang định tìm chị thì chị đã hiện hồn lên rồi, nói với chị chuyện này, gần đây anh đẹp trai nhà chị dây phải rắc rối rối”]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.