Sở Lạc Nhất từ từ vẽ xong ba bức tranh về người đàn ông không biết tên kia, sau đó liền đến... Cố Tỉ Thành.
Cố Tỉ Thành à!
Sở Lạc Nhất đặt bút vô cùng nhanh, thoáng chốc đã vẽ xong cảnh tượng lúc bọn họ ở bên nhau. anh cõng cô, anh ôm cô, hay là sự nghịch ngợm của cô lúc xuống núi. Sở Lạc Nhất vẽ xong liền nghiêm túc cất mấy bức vẽ này vào trong ngăn kéo, sau đó lấy một tờ giấy vẽ mới ra, vẽ lại cảnh Đội trưởng Cố lạnh lùng cứu cô lúc đang lạc đường.
Về Đội trưởng Cố kia, để một mình cô ngắm là được rồi.
Sở Lạc Nhất vừa vẽ vừa cười, không hề hay biết lúc này trông mình giống ngớ ngẩn đến thế nào.
Chờ đến khi cô vẽ xong đã là nửa đêm. Sở Lạc Nhất vươn người một cái, gom hết tất cả giấy vẽ lại, sau đó cẩn thận bỏ vào trong kẹp tranh vẽ.
Thu dọn xong tất cả, Sở Lạc Nhất đứng dậy nhìn ra bên ngoài một lát. lúc này bên ngoài yên tĩnh đến độ chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi, nhưng Sở Lạc Nhất biết, sáng mai cuộc chiến sẽ bắt đầu.
Sở Lạc Nhất ngáp một cái, sau đó quay người quay về giường nghỉ ngơi, ở đây hoàn toàn không lo sẽ gặp nguy hiểm.
Sở Lạc Nhất vừa nằm xuống liền thấy một bóng người lẻn vào. Cô giật mình, thấp giọng nói: “Ai đấy?”
Cô vừa dứt lời, miệng đã bị che kín.
“Là anh.” Cố Tỉ Thành khẽ nói, sau đó mới buông môi cô ra, lại lưu luyến hôn một cái nữa.
Sở Lạc Nhất vươn tay đẩy mặt anh, ghét bỏ nói: “Bẩn chết đi được, sao anh lại đến đây?”
“Một lát nữa phải lên núi rồi, đến thăm em một lát.” Cố Tỉ Thành ngồi xuống giường, ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh trăng.
Sở Lạc Nhất hơi nghiêng người, vừa hay có thể nhìn anh, “Không phải sáng sớm mai mới xuất phát à?”
“Nói chơi thôi, sáng sớm mai căn cứ đã bị nhổ hết rồi, còn đánh gì chứ?”
Sở Lạc Nhất mỉm cười mắng, “Sao các anh lại nham hiểm quá vậy?”
“Giống nhau cả thôi.” Cố Tỉ Thành nhướnG mày nói, tiếp tục vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nói: “Ngủ đi, anh đi đây.”
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn anh đứng dậy, sau đó ôm lấy gối của mình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Này, em có được tính là trung lập không?”
Cố Tỉ Thành quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đang nằm, hơi nhếch môi: “Có, không ai dám động vào em đâu, nghỉ ngơi đi.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, nhìn anh đi ra ngoài.
Aiz, đột nhiên cảm thấy không nỡ để anh ấy đi, rõ ràng ở ngay bên cạnh nhưng vẫn có cảm giác như không thể chạm tới, cảm giác này thật không tốt chút nào, cô không thích.
Cố Tỉ Thành rời khỏi lều của Sở Lạc Nhất, kiểm tra quanh lều của cô một lượt sau đó mới đi.
“Tỉ Thành.” Châu Thiên Thiên đột nhiên đi tới, “Sao cậu vẫn còn ở đây, mọi người không phải đã đi hết rồi à?” Châu Thiên Thiên biết rõ còn hỏi.
Mặt Cố Tỉ Thành trở nên vô cảm trong nháy mắt, anh nhìn cô ta, “Không có gì, đi luôn đây.”
Châu Thiên Thiên nhìn anh bỏ đi, lại nhìn lều của Sở Lạc Nhất, giận dữ giậm chân nhưng lại không thể làm gì khác.
Cô ta nhất định sẽ khiến cho con bé kia phải rời khỏi quân đội, nhất định!
Cố Tỉ Thành đi rồi, Sở Lạc Nhất cũng không ngủ. Quả nhiên đến khoảng ba giờ sáng, tiếng kèn báo trận chiến bắt đầu vang lên.
Sở Lạc Nhất ngồi dậy, suy nghĩ một lúc liền lấy tập vẽ, ra ngoài chạy đến bên cấp dưỡng lấy mấy cái bánh bao rồi tự mình chạy lên núi.