Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3172: Chương 3172: Trận quyết chiến giữa sói và cáo [18]




“Biết mà còn chưa đi đi!”

Chính vì biết nên mới không đi được đó, cô tới đây là để xem kịch vui mà.

Sở Lạc Nhất lập tức đặt túi sách xuống rồi nhảy qua chiến hào.

“Này! Chiến sĩ này định làm cái gì thế hả?” Người đang nằm sấp trong bụi cỏ tức giận nói.

“Anh nói cho tôi biết trước là anh ở đây làm gì đi?” Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn, hình như người này cũng là người ở phe trung lập giống cô.

“Cô là chiến sĩ của đơn vị nào hả? Sao lại không có quy củ như vậy?”

“Anh nói xem, tôi với anh đều là phe trung lập cả, tôi còn hại anh được chắc?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa vỗ tay lên vai anh ta: “Anh nói xem, Cố Tỉ Thành và Lục Nam Phong muốn làm gì nhỉ?”

Người nọ nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới, nói: “Cô là sinh viên của trường quân đội đúng không? Không biết quy củ thế này đấy hả?”

Sở Lạc Nhất vội vàng thu tay lại, người này nói chuyện quá nghiêm túc khiến cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, sau đó liền thấy được quân hàm đeo trên vai người nọ.

Má ơi! Trung tá!

Thân là một Trung tá mà nằm bò ở đây làm cái quái gì vậy hả?

Sở Lạc Nhất bắt đầu muốn chạy trốn.

“Quay lại, cô còn chưa nói cô thuộc đơn vị nào?” Trung tá buông súng trong tay xuống, mắt nhìn thẳng Sở Lạc Nhất đang định chạy trốn.

Trong mắt vị Trung tá này, cô nhóc không biết phép tắc trước mắt có lẽ là sinh viên mới của trường quân đội nào đó. Anh ta ở đây phụ trách việc trông chừng đạn tín hiệu. Cô nhóc này không biết lớn nhỏ chạy tới đây chắc là do không biết quy tắc bắt đầu của diễn tập quân sự rồi.

Sở Lạc Nhất gãi gãi đầu: “À, tôi đi nhầm chỗ, đi nhầm thôi, bai bai...” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa nhảy lên định chạy.

Trung tá dứt khoát đưa tay nắm lấy cổ tay của Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng rồi cả người lăn một vòng ba trăm sáu mươi độ sau đó rơi thẳng xuống cái dốc đằng sau.

“Anh làm cái gì thế hả? Tôi đã nói là tôi đi nhầm đường rồi còn gì!” Sở Lạc Nhất đứng vững lại, vừa nhìn người trung tá phía trên vừa nói một cách không vui.

“Cô nhóc này thân thủ không tệ đâu. Đơn vị của cô là đơn vị nào?” Chắc vị Trung tá này ngồi đây lâu quá rồi nên lúc này muốn thả lỏng một chút.

Sở Lạc Nhất bóp bóp cổ tay của mình, nói: “Đang mài quần trên ghế trường đại học! Có ý kiến gì không?”

“Đang học đại học?” Trung tá nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới.

Sở Lạc Nhất khiếp sợ nhìn người trước mắt, thế này là tin rồi đấy hả?

Quả nhiên tốt nhất là không nên chọc phải người thế này, quá là phiền phức!

“Tôi đi nhầm thật mà, nếu Thủ trưởng không có việc gì thì tôi đi đây!” Sở Lạc Nhất cảm thấy đây là một người còn nghiêm túc hơn cả ông ngoại của mình, là người mà cô không thể trêu vào.

“Cô...” Sở Lạc Nhất còn chưa ra khỏi rừng thì bầu trời đột nhiên xuất hiện âm báo có thể rút đạn tín hiệu.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhưng lập tức bị ai đó kéo ngồi xổm xuống.

“Có người đã rút được điểm giám sát số mười, bọn họ sắp tới đây rồi!” Trung tá đè Sở Lạc Nhất nằm xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Sở Lạc Nhất kêu ai da một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn theo: “Bọn họ tới đây làm gì?”

“Có thấy hai sợi dây kia không? Cái màu đỏ là của quân Đỏ còn cái còn lại là của quân Xanh, người nào kéo vang trước thì bên đó tấn công.”

“Còn chơi như vậy nữa cơ à?” Sở Lạc Nhất vừa ngồi chồm hỗm bên cạnh Trung tá vừa tò mò nói, kiểu chơi như thế này cô hoàn toàn chưa được biết bao giờ.

“Cái cô chưa biết còn nhiều lắm!” Trung tá nói xong thì đã thấy hai bóng người xông tới.

Sở Lạc Nhất liếc mắt một cái, thấy hai nhóm người đang hùng hổ lao tới lại bắt đầu to nhỏ thì thầm, hỏi: “Này, hai người bọn họ có thù oán gì với nhau hả?”

“Thù lớn đấy, đánh suốt mấy năm nay rồi.” Trung tá nói xong liền quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất: “Cô biết hai người bọn họ?”

“Cứ cho là như vậy đi!” Sở Lạc Nhất nói xong, hai nhóm người kia đã chia làm hai phe ập đến.

“Tính kéo bè kéo lũ đánh nhau à?” Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.