Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3177: Chương 3177: Trận quyết chiến giữa sói và cáo [23]




Sở Lạc Nhất đen mặt chạy theo.

“Vợ của người khác là để cưng nựng đó!”

“Anh giống người ta sao? Anh đâu có giống người bình thường.”

“Hứ, người như anh mà còn tìm được vợ cơ à, vợ của anh mắt mù rồi đúng không?!”

“Chúc mừng em đoán đúng rồi, không những mắt mù mà em ấy còn thiếu thông minh nữa cơ!”

“Người như Cố Tỉ Thành mà cô gái ấy vẫn để được vào mắt thì không chỉ đơn giản là thiếu thông minh đâu, thiếu cả trái tim nữa đó!”

“Cái vấn đề này thật là khó nói, hay là em thử đi hỏi em ấy xem thế nào?”

...

Hai người họ vừa đi vừa đấu khẩu khiến ba “cái xác” phía sau hoàn toàn ngơ ngác, rốt cuộc thì quan hệ của hai người này là kiểu quan hệ quái quỷ gì vậy hả?

Tình nhân?

Có tình nhân nhà ai đối xử với nhau như thế không?

Cấp trên cấp dưới?

Nữ binh bé nhỏ kia lại dám chành chọe cùng con cáo già gian xảo kia à!

Thật là mối quan hệ khiến người ta khó hiểu!

Cũng là mối quan hệ khiến người ta tự dưng bị nhồi thức ăn cho chó vào miệng!

Cố Tỉ Thành dẫn theo Sở Lạc Nhất đi tìm đội ngũ của mình. Lúc này Lục Nam Phong đã quay về. Bởi vì hiện giờ bọn họ là phe thủ cho nên không thể giết người trong địa phận của quân Xanh được.

“Chào chị dâu!” Bốn người đều bôi mặt màu xanh lè vừa thấy Sở Lạc Nhất lập tức cười híp mắt, đồng thanh chào.

“Rùa, Tôm Hùm, Bào Ngư và Cua.” Cố Tỉ Thành chỉ vào từng người trong số họ giới thiệu.

Khóe miệng của Sở Lạc Nhất giật giật. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành: “Anh là Đông Hải Long Vương hả? Chuyên thống lĩnh đội quân binh tôm tướng tép sao?”

Sở Lạc Nhất vừa nói xong, cả năm người bọn họ đều rơi vào im lặng.

Cố Tỉ Thành là người phản ứng lại đầu tiên, anh nói: “Chúc mừng em có thêm một danh hiệu Đông Hải Long Mẫu!”

Khóe miệng của Sở Lạc Nhất càng giật mạnh hơn: “Cảm ơn nhé!”

“Không cần khách sáo.”

Bốn người còn lại cũng bị hai người này làm cho chết nghẹn. Cơ mà bọn họ không muốn trong đợt quân diễn này không bị quân địch đánh chết mà là bị chính mình tự nghẹn cười đến chết đâu.

Sau khi tập hợp lại, Sở Húc Ninh nhanh chóng liên lạc với Cố Tỉ Thành, bảo anh dẫn đội đi tìm tổng bộ Tư lệnh của của quân Đỏ đang đóng quân, chuyện này liên quan tới việc liệu bọn họ có thể bắt được quân Đỏ trong một lần hành động hay là không.

Sau khi Cố Tỉ Thành nhận được lệnh liền nhanh chóng xuất phát thực hiện nhiệm vị của mình, tất nhiên là còn phải dẫn theo cả cái đuôi nhỏ của mình nữa.

Phòng chỉ huy quân Xanh.

Sở Húc Ninh nói chuyện điện thoại xong liền quay đầu nhìn Thủ trưởng: “Chúng ta cũng phải lên đường đi thôi.”

Thủ trưởng gật đầu, sau đó ngẩng lên khỏi bản đồ nhìn Sở Húc Ninh: “Lần quân diễn này quan hệ tới con đường tương lai của tất cả các cậu. Tôi không cần biết mấy cậu muốn dùng thủ đoạn gì cũng tuyệt đối không được phép thua!”

“Rõ!” Sở Húc Ninh lớn tiếng đáp.

“Tôi đã từng giao chiến với Sư Hạ Dương mấy lần, anh ta luôn trốn ở nơi mà người khác không ngờ tới nhất, chắc chắc tổng bộ chỉ huy đặt ở một nơi nào đó không dễ tìm cho nên các cậu phải nhớ kỹ không được hấp tấp vội vàng, đừng trúng phải mưu kế của anh ta.”

“Rõ, thưa Thủ trưởng!” Sở Húc Ninh nói rồi xoay người rời đi.

“Được rồi, mà nghe nói cậu vừa mới kết hôn đúng không Húc Ninh?” Thủ trưởng lại nói tiếp.

Sở Húc Ninh khựng lại một chút. Anh quay đầu nhìn Thủ trưởng rồi cúi chào, nói: “Báo cáo thủ trưởng, người làm lính kỵ nhất là chuyện không phân biệt được việc công và việc tư.”

Thủ trưởng hài lòng, gật đầu: “Đi đi.”

Sở Húc Ninh lớn tiếng hô một câu, sau đó cũng xoay người đi.

“Thủ trưởng, ngài thực sự yên tâm sao? Dù gì Sư Hạ Dương cũng là ba vợ của anh ta mà?” Cảnh vệ bên cạnh nói.

“Làm lính ấy mà, giữa quỳ bàn giặt với phản bội đồng đội thì cậu sẽ chọn cái gì?” Thủ trưởng bật cười, hỏi.

Cảnh vệ dừng một chút, không cần phải hỏi cũng biết câu trả lời là: Quỳ bàn giặt!

Thương thay cho số phận của Lữ đoàn trưởng Sở sau khi kết thúc diễn tập quân sự!

Sở Húc Ninh rời khỏi phòng chỉ huy, người của anh đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Sở Húc Ninh nhìn quân Đỏ cũng bị đưa xuống dưới với vai trò tù binh. Anh nhận lấy súng lục do Ngô Ca đưa tới rồi nói: “Đi thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.