Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1743: Chương 1743: Tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng [5]




Lũ trẻ đã được đưa lên trực thăng, nhưng Thủy An Lạc vẫn không hề bước lên, cô đứng phía dưới tiếp tục chờ đợi.

Chỉ còn năm phút nữa là hết khoảng thời gian nửa tiếng. Tiếng súng đã biến mất, tiếp đó là tiếng bước chân truyền đến vô cùng rõ ràng.

Hình như là một người?

Mà có vẻ lại giống như rất nhiều người.

Sư Hạ Dương tựa một bên bậc thang bước lên máy bay. Anh ta đang lau chùi khẩu súng lục của mình, khi nghe được tiếng bước chân thì mới ngẩng đầu lên nhìn về phía khu rừng.

Thủy An Lạc nhìn Sư Hạ Dương đứng thẳng người lên: “Ai?” Anh ta híp mắt nhìn đám người bước tới. Không sai, là một đám người.

Thủy An Lạc thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã tới trước.

Sư Hạ Dương đưa các thương nhân lên máy bay, thế nhưng Thủy An Lạc lại không hề thấy bóng dáng của Sở Ninh Dực đâu cả. Cô nhanh chóng kéo tay một người, hỏi: “Sở Ninh Dực đâu rồi?”

“Bạch Dạ Hàn đuổi tới, Sở Đại ở phía sau ngăn cản hắn ta để chúng tôi rút lui trước.” Người kia vừa dứt lời thì sau lưng đã vang lên tiếng đánh nhau.

Thủy An Lạc nghĩ Bạch Dạ Hàn đang cố gắng kiên trì đến phút cuối cùng, dẫu sao anh ta cũng không muốn chết.

“Sư mẫu lên máy bay trước đi, Sư phụ làm được.” Sư Hạ Dương vừa nói vừa bảo Thủy An Lạc lên máy bay.

Thủy An Lạc bặm môi nhìn đám thương nhân kia đang luống cuống tay chân bò lên máy bay. Cô không thể đi được vì Sở Ninh Dực vẫn còn đang ở đằng sau.

Hai người nhanh chóng tới sân đậu máy bay, theo lý mà nói thì Bạch Dạ Hàn hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Ninh Dực, nhưng mà Sở Ninh Dực lại có chỗ kiêng kỵ, một khi ép Bạch Dạ Hàn đến mức không có đường sống thì ngay cả thời gian để trực thăng cất cánh cũng không có.

“Không đi mau còn ở lại ấp trứng à?” Sở Ninh Dực tức giận kêu lên, sau đó lập tức lui về sau trán thoát đòn tấn công của Bạch Dạ Hàn.

Sư Hạ Dương: “...”

Ngay cả vào những lúc thế này thì tính cách táo bạo của sư phụ cũng khiến người ta phải run rẩy.

“Sư mẫu, đi mau đi!” Sư Hạ Dương kêu lên một lần nữa rồi nắm lấy cánh tay của Thủy An Lạc: “Chúng ta đi thì sư phụ mới có thể mặc sức đánh một trận được.”

“Trực thăng đi rồi thì anh ấy phải làm thế nào bây giờ. Đây không phải là bờ biển, bên ngoài toàn là lốc xoáy!” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

Ngay cả đi bằng đường biển cũng không đi được.

Sư Hạ Dương muốn nói cô có ở lại cũng vô ích.

“Cậu ăn cơm nguội mà sống đây hả Sư Hạ Dương???” Sở Ninh Dực tức giận hét lên một lần nữa.

Sư Hạ Dương: “...”

Sư Hạ Dương bày tỏ bản thân rất đáng thương, một bên là sư phụ, một bên là sư mẫu, anh ta có thể làm sao bây giờ?

Sở Ninh Dực đá Bạch Dạ Hàn một phát, ngay lúc hắn lui về sau thì lập tức lao nhanh đến bên cạnh Thủy An Lạc.

“Sở...”

Thủy An Lạc còn chưa kịp nói xong thì đã bị Sở Ninh Dực bổ một phát vào gáy, sau đó anh đẩy cô về phía Sư Hạ Dương.

“Bất tài!!!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa quay sang Bạch Dạ Hàn đang lồm cồm bò dậy rồi tiến gần tới anh.

Sư Hạ Dương ôm Thủy An Lạc lên máy bay. Anh ta muốn nói, vừa rồi nếu anh ta mà làm như vậy thì nhất định sau khi xong chuyện sư phụ sẽ đạp chết anh ta mất.

Trực thăng cất cánh, Bạch Dạ Hàn muốn mở chốt điện tử kích bom nổ nhưng lại bị Sở Ninh Dực gắt gao giữ chặt lấy cổ tay.

Bạch Dạ Hàn cố hết sức nhưng cũng không đấu nổi với sức mạnh của Sở Ninh Dực.

“Trực thăng đã đi rồi thì anh cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói: “Còn ba phút nữa là cả hòn đảo này sẽ nổ tung, anh muốn cùng chết với tôi ở chỗ này sao?” Khóe miệng của Bạch Dạ Hàn bị thương, lúc anh ta há mồm nói chuyện còn ngửi được cả mùi tanh đặc trưng của máu.

Sở Ninh Dực trở tay dứt khoát hủy luôn cổ tay của Bạch Dạ Hàn. Anh nhìn điều khiển từ xa rơi trên mặt đất liền dùng chân đón lấy rồi giẫm chân lên.

Trực thăng đằng sau lưng từ từ cất cánh, điều khiển dưới chân bắt đầu lóe lóe ánh đỏ.

Trái tim nằm trong lồng ngực từng giây từng phút đều đập rộn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.