Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1990: Chương 1990: Triệu phi phi có vấn đề [3]




Kiều Nhã Nguyễn lái xe về quân bộ, đầu óc cô loạn hết cả lên, tại sao Triệu Phi Phi lại muốn làm như vậy?

Hay nói, chuyện này là do Triệu Phi Phi làm sao?

Lúc Kiều Nhã Nguyễn về đến nơi thì Triệu Phi Phi đang huấn luyện thể lực ở sân tập. Cô ta bị Kiều Nhã Nguyễn kéo sang một bên.

“Ô, cậu về rồi à? Làm sao thế?” Triệu Phi Phi hỏi.

“Tôi hỏi cậu, có phải lúc trước cậu...” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng định nói ra, thế nhưng lời đên đầu môi lại đột nhiên ngừng lại.

Triệu Phi Phi thấy Kiều Nhã Nguyễn đang nói thì ngừng liền nhắc nhở: “Tôi làm sao? Có chuyện gì thế?”

Kiều Nhã Nguyễn thả cánh tay của cô ta ra, sau đó nhún vai: “Không có gì, tôi đột nhiên nghĩ ra chuyện kế hoạch huấn luyện còn chưa làm xong, có phải cậu đã làm xong rồi đúng không?”

“Chuyện này thôi hả, sao cậu ở nhà nghỉ ngơi mà cũng chẳng nhàn rỗi thế? Hôm qua tôi đã đưa cho Lão đại rồi.” Triệu Phi Phi chậc lưỡi nói: “Cậu yêu nghề như vậy liệu nam thần của tôi có ý kiến gì không?”

“Ha, nam thần của cậu nói con gái là của anh ấy, còn mẹ của con gái chỉ là một kẻ qua đường thôi!” Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói: “Tôi thấy không yên tâm lắm, cậu tiếp tục huấn luyện đi, tôi đi tìm Lão đại!”

“Chậc, ông đây chúc cậu may mắn!” Triệu Phi Phi kêu một tiếng. Kiều Nhã Nguyễn phất phất tay rồi đi về phía tòa nhà hành chính.

Kiều Nhã Nguyễn đến trước cửa phòng của Sư Hạ Dương. Sau khi làm đúng quy định chào hỏi thì mới bước vào, sau đó thì phát hiện Thủy Mặc Vân cũng đang ở đây. Kiều Nhã Nguyễn lập tức đứng ngay ngắn rồi làm một nghi thức chào theo chuẩn mực quân đội: “Thủ trưởng!”

“Tại sao lại về đây?” Sư Hạ Dương nhíu mày nói.

“Anh với Thủ trưởng có việc à, một lát nữa tôi sẽ quay lại!”

“Con bé hư đốn này, mau lăn qua đây, vừa vặn chú cũng có việc phải hỏi cháu đây!” Thủy Mặc Vân cười mắng một tiếng rồi bảo Kiều Nhã Nguyễn tiến lại gần.

Kiều Nhã Nguyễn cười trộm một hai cái rồi bước đến, nói: “Cháu vừa mới từ bệnh viện qua đây. Bánh Bao Rau phục hồi rất tốt, mấy ngày nữa là có thể cắt chỉ xuất viện rồi.”

Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu, đúng là ông đang định hỏi vấn đề này. Ông định qua thăm cháu ngoại một chuyến nhưng công việc mấy này nay thực sự quá nhiều.

“Cô chạy như cháy nhà tới đây là có chuyện gì thế?” Sư Hạ Dương nhíu mày nói

“Chuyện công việc hai người đã nói xong chưa? Chuyện của tôi chỉ là chuyện riêng tư thôi ấy mà.” Kiều Nhã Nguyễn trả lời.

“Được rồi, không phí thời gian nữa, cần chú tránh mặt không?” Thủy Mặc Vân cười hỏi.

“Không cần không cần, việc này còn cần nhờ đến chú đấy ạ.”

“Kiều Nhã Nguyễn!” Sư Hạ Dương kêu lên, anh ta biết cô lại muốn nói chuyện tình cảm đây mà.

Thủy Mặc Vân nhướng mày: “Nói mau, chú làm chỗ dựa cho cháu! Lãnh đạo của cháu cũng thành vấn đề lớn của quân bộ rồi, lần này là con gái nhà ai?”

“Là con gái nhà ai thì nói sau đã, tôi có chuyện thắc mắc, anh đã bao giờ nói chuyện mẹ của Niệm Niệm với Triệu Uyển Uyển chưa?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi thẳng.

“Nói linh tinh cái gì vậy hả?” Sư Hạ Dương nhíu mày, làm sao anh ta có thể nói chuyện của Triệu Dương Dương với người khác được.

“Vậy chuyện anh giúp đỡ Triệu Uyển Uyển lần này là vì tên của cô ấy giống tên của Triệu Dương Dương, tính cách cũng giống Triệu Dương Dương sao?”

“Kiều Nhã Nguyễn! Có phải cô ngứa đòn rồi đúng không?” Sư Hạ Dương càng nhíu chặt chân mày: “Cô ấy có liên quan gì tới Triệu Dương Dương chứ? Hơn nữa tôi giúp đỡ cô ấy là vì trước đây cô ấy chăm sóc Niệm Niệm!”

“Ồ, vậy là anh thừa nhận rằng anh có giúp đỡ cô ấy đúng không?”

Sư Hạ Dương: “...”

Cô gái này đúng là thiếu đòn rồi.

“Triệu Uyển Uyển này là người như thế nào?” Thủy Mặc Vân tựa người vào sofa, nhìn hai người đang trừng mắt nhìn nhau chằm chằm, nói.

“Một diễn viên nhỏ, Niệm Niệm rất thích cô ấy.” Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói.

“Nếu ổn, con bé cũng thích, vậy thì tôi thấy được đấy!” Thủy Mặc Vân đưa ra kết luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.