Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2960: Chương 2960: Trút giận [8]




Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng vờ vịt của cô liền biết cô đang cô đang suy nghĩ gì.

Không phải đang trách mình không kể chuyện yêu đương qua mạng cho người khác biết, mà là đang nói cho Châu Thiên Thiên biết, chị là bạn học thời đại học thì đã sao, anh lên đại học đến bây giờ cũng chỉ tám năm đúng không? Cùng lắm là bọn họ quen biết cùng một lúc.

Cô nhóc không bao giờ chịu thua thiệt này, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.

Cho nên, anh làm sao có thể không phối hợp với diễn xuất của cô được chứ?

“Những người thân thiết xung quanh anh đều biết sự tồn tại của em mà.” Cố Tỉ Thành chỉ nói một câu như vậy.

Thế nhưng chỉ cần một câu nói này thôi đã đủ để Sở Lạc Nhất thắng đẹp rồi.

Sở Lạc Nhất rất hài lòng, nụ cười tươi rói giống như một con hồ ly nhỏ được hời, không hề che giấu chút nào.

Còn Cố Tỉ Thành không cảm thấy mình đã làm chuyện nghiêm trọng gì. Anh việc gì phải vì thể diện của mình mà để người anh để ý phải chịu ấm ức chứ, mấu chốt là, còn vì một người không có quan hệ gì với anh.

Sắc mặt của Châu Thiên Thiên trở nên rất đặc sắc. Có lẽ là bởi vì chuyện bạn gái này thực sự khiến cô ta bị sốc, lại có lẽ là do cách làm của Cố Tỉ Thành đã khiến cô ta bị tổn thương.

“Cũng đúng, dù sao thời gian chúng ta gặp nhau cũng không nhiều. Nhưng nhìn cô Sở không lớn cho lắm nhỉ?” Chu Thiên Thiên bắt đầu chọc ngoáy từ tuổi tác của Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất ấm ức cúi đầu, nhìn chằm chằm hai cái bánh bao nhỏ xinh, “Vẫn còn có thể dạy thì nữa mà!”

Phụt...

Châu Thiên Thiên bất ngờ phụt ra, cô bé này thật là...

Sở Lạc Nhất giống như bừng tỉnh đại ngộ, “A, bác sĩ Châu, ngại quá, em lại tưởng chị đang nói cái đó? Tại chị cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta ấy.”

“Khụ...” Cố Tỉ Thành cảnh cáo liếc nhìn Sở Lạc Nhất một cái, ý bảo cô kiềm chế một chút, đừng đánh võng lạng lách quá, nhất là khi vẫn có người ngoài ở đây.

Lần này mặt Châu Thiên Thiên đỏ rần, vừa tức vừa xấu hổ, cô nhìn chằm chằm ngực của cô ta lúc nào, con bé này nhất định là cố ý!

Còn nhỏ tuổi, không ngờ suy nghĩ lại trái khoáy như vậy. Ở trong mắt Châu Thiên Thiên, Sở Lạc Nhất đã trở thành một thiếu nữ lưu manh rồi.

“Cô Sở tuổi không lớn lắm, ăn nói nên chú ý một chút thì hơn.” Châu Thiên Thiên hậm hực nói.

“À... ngại quá, em có một tật xấu là không biết giả bộ, thấy gì thì nói đó.” Sở Lạc Nhất dùng đôi mắt vô tội nhìn Châu Thiên Thiên.

Chị biết giả bộ, tôi không biết, cho nên chị đừng trách tôi vờ vịt.

Đây là điều Sở Lạc Nhất muốn nói.

Sắc mặt của Châu Thiên Thiên càng khó coi hơn, sao cô ta có thể không nghe ra Sở Lạc Nhất đang châm chọc cái gì chứ.

“Hơn nữa, bác sĩ Châu à, em mười tám, thành niên rồi.” Sở Lạc Nhất thản nhiên nói, lúc này đã không còn vẻ vô tội như vừa rồi nữa.

Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì ánh mắt châm chọc của cô ta khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

“Châu Thiên Thiên, có chuyện gì nữa không? Không có việc gì thì tôi và Nhất Nhất còn có chuyện muốn nói.” Cố Tỉ Thành cũng hạ lệnh đuổi khách. Tuy rằng người khởi xướng là người trong lòng anh, nhưng đây là người anh cưng chiều, có tác oai tác quái thế nào cũng là đúng, sai cũng là do người khác.

Châu Thiên Thiên thu hồi tâm trạng của mình, hai tay đút vào trong túi, “Không có chuyện gì đâu, chẳng qua thấy cậu đi qua cho nên đến xem thử thôi, mình đi làm việc nhé, có chuyện gì có thể gọi mình.”

“Bác sĩ Châu yên tâm, em rất khỏe, không có chuyện gì cần gọi chị đâu.” Sở Lạc Nhất đen mặt nói, phải gọi bác sĩ thì liệu cô có ổn nữa không chứ?

Châu Thiên Thiên tiếp tục nghẹn họng, nhưng cô ta không để ý đến Sở Lạc Nhất nữa mà xoay người bỏ đi.

“Thật mất lịch sự.” Sở Lạc Nhất hơi bĩu môi, thấy bước chân Châu Thiên Thiên hơi lảo đảo mới thấy hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.