Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1841: Chương 1841: Tự tôn bị đả kích [5]




Thím Ngô rối rít nói xin lỗi, Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau đứng dậy quay về phòng ngủ.

An Phong Dương nhìn thím Ngô một cái rồi đứng dậy theo, nhưng anh không đến phòng ngủ mà đi thẳng về.

Thím Ngô cắn môi xoắn tay mình trong phòng khách không nhúc nhích.

Thủy An Lạc dỗ dành Bánh Bao Rau một lúc lâu nhóc mới chịu ngủ. Cô không đưa con trai về phòng mà đặt nhóc ngủ bên cạnh Sở Ninh Dực.

Đây là lần đầu tiên Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực say rượu. Lúc anh say sẽ không lè nhè náo loạn, chỉ yên tĩnh nằm ngủ.

Trên cánh tay anh còn quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Thủy An Lạc chậm rãi vươn tay vuốt ve gương mặt anh, lông mi anh rất dài, còn dài hơn cả của cô, da tay anh rất mịn, còn mịn hơn cả cô nữa.

“Sở Ninh Dực, anh bị hạ gục rồi sao? Nếu đúng như vậy thì tốt qua.” Thủy An Lạc nói, cúi người tựa lên ngực anh, “Độ cao của anh, cho dù em có nỗ lực thế nào cũng không theo kịp được. Cứ thế này, tự anh ngã xuống, em có thể tự tin đứng bên cạnh anh được rồi.”

Sở Ninh Dực còn chưa tỉnh lại, Thủy Mặc Vân đã tới.

Thím Ngô gọi Thủy An Lạc, cô rửa mặt xong liền đi ra ngoài.

Thủy Mặc Vân đứng cạnh cửa sổ trong phòng khách, nhìn người xe tấp nập bên ngoài.

“Ba.” Thủy An Lạc thấp giọng gọi ông.

“Ninh Dực đâu?” Thủy Mặc vân quay đầu lại, nhìn vành mắt Thủy An Lạc đã hơi đỏ lên, chân mày nhíu lại, “Sao thế?”

Thủy An Lạc lắc đầu, “Không sao ạ, Ninh Dực uống say.” Thủy An Lạc chỉ về phía phòng ngủ, sau đó buông tay xuống.

Ánh mắt của Thủy Mặc Vân lướt qua phòng ngủ, rồi lại nhìn về phía Thủy An Lạc: “Ra ngoài đi dạo với ba một lát đi.”

“Vâng.” Thủy An Lạc đáp lại ông rồi đi lấy áo khoác để mặc.

Xuống dưới lầu, trong khu nhà cũng không có nhiều người.

Cảnh vệ đi theo cách hai người không xa. Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Thủy Mặc Vân, nhẹ nhàng tựa lên trên.

Thủy Mặc Vân cầm lấy tay cô cô, dẫn cô đi tản bộ ở bên ngoài.

“Lần cuối cùng con đi cùng ba thế này, lúc ấy con vẫn chỉ là một cô bé mười tuổi thôi nhỉ.” Thủy Mặc Vân thấp giọng cảm thán.

Thủy An Lạc vẫn dựa sát vào ông, “Lúc đó, thấy ba đối tốt với Thủy An Kiều, con hận ba ghê lắm.”

“Ba biết.” Thủy Mặc Vân đáp lại, rồi dẫn Thủy An Lạc ngồi xuống băng ghế.

“Sao đột nhiên ba lại tới đây?” Thủy An Lạc khịt khịt mũi xong mới mở miệng hỏi.

“Ba có một số chuyện muốn nói với Ninh Dực, nhưng không vội.” Thủy Mặc Vân đáp,“Sao tự nhiên nó lại uống say thế?”

“Xảy ra vài việc ngoài ý muốn.” Thủy An Lạc cúi đầu, vân vê nút áo của mình sau đó nói: “Bánh Bao Rau thiếu chút nữa bị té. Lúc anh ấy định bảo vệ thằng bé thì bị ngã sấp xuống, lúc đó cả hai đứa bé đều thấy.”

Thủy Mặc Vân sững lại một lúc, chớp mắt liền hiểu ra.

Vốn đã là một chuyện khó có thể chấp nhận, còn bị con mình nhìn thấy, tất nhiên là cậu ta không thể chấp nhận được rồi.

“Như vậy cũng tốt, Sở Ninh Dực vốn là một kẻ đứng trên đỉnh cao, lúc nào cũng nhìn xuống tất cả, nói là vì trăm họ muôn dân, kỳ thực cậu ta vẫn chưa hiểu nỗi khổ của nhân gian là gì. Nếu nó vượt qua được ải này thì mới thực sự trở thành một người gần như hoàn mỹ được.” Thủy Mặc Vân nói.

Thủy An Lạc vẫn cúi đầu, “Trước kia con cứ tự lừa mình dối người, thấy anh ấy mỗi ngày vẫn có thể làm việc bình thường, con lại tự nhủ mình là anh ấy không sao, anh ấy đã chấp nhận tất cả mọi chuyện rồi. Biết rõ vẫn còn một quả bom đang chôn trong người anh ấy, con lại lựa chọn lờ đi.”

“Vậy hiện giờ thì sao? Quả bom đó nổ rồi, con bị nổ cho bị thương nên buông tay rồi à?” Thủy Mặc Vân đưa tay lên xoa đầu con gái, mỉm cười hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.