Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1843: Chương 1843: Tự tôn bị đả kích [7]




Cặp mắt sáng ngời của Tiểu Bảo Bối rõ ràng mở to hơn mấy phần, tròn xoe nhìn chằm chằm mẹ mình, giống như đang nói: Mẹ đừng có đùa, bảo mẹ chọc giận ba nghe còn được!

Thủy An Lạc: “...”

Thang máy lên đến nơi, Thủy An Lạc dẫn Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài.

Lúc đi đến cửa, cô không mở cửa ngay mà ngồi xuống nhìn Tiểu Bảo Bối: “Bảo Bối, mẹ bàn với con một chuyện. Sau này, nếu như thấy ba nổi giận thì con phải đưa hai em qua nhà chú Ba ngay, biết chưa?”

“Sao ba lại nổi giận ạ? Mẹ làm gì khiến ba tức giận à?” Tiểu Bảo Bối khó hiểu hỏi. Trong ấn tượng của nhóc, chỉ có mẹ làm ba tức được thôi, mà có tức thì ba cũng chỉ quăng mấy ánh mắt lạnh lùng qua chứ rất ít khi nổi nóng.

Thủy An Lạc xoa đầu con trai: “Nhớ kỹ lời mẹ nói là được.” Thủy An Lạc nói xong, đứng dậy bấm mật mã, sau đó mở cửa bước vào.

Bên trong phòng khách không có một bóng người. Thím Ngô đang chuẩn bị cơm tối trong bếp. Hai đứa nhóc ngày hôm nay đều bị kinh sợ nên lúc này vẫn còn đang ngủ.

Tiểu Bảo Bối cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác thường trong nhà, lo lắng ngẩng đầu nhìn mẹ mình.

“Mẹ, chuyện gì xảy ra thế?” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc cất tiếng hỏi.

“Chắc tại ba con sắp lịch kiếp đấy.” Thủy An Lạc trả lời một cách mơ hồ, “Lên trên lầu cất cặp sách đi, tiện thể xem em gái con đã dậy chưa.”

“Dạ.” Tiểu Bảo Bối nhíu mày, ngoãn ngoãn đi lên trên lầu.

Thủy An Lạc nhìn về phía phòng bếp rồi quay về phòng ngủ.

Hai ba con vẫn đang ngủ, chân mày Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối vẫn nhíu chặt, ngủ rất bất an.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên giường, ngả lên ngực chọc chọc gò má trắng nõn của anh, “Chỉ nghe nói thành tiên phải lịch kiếp, chưa từng thấy hạ phàm cũng phải lịch kiếp bao giờ, anh lúc nào cũng khác người.”

Thủy An Lạc tự mình lẩm bẩm, hôn nhẹ lên môi anh, “Anh Sở kiêu ngạo, để khí thế kiêu ngạo này của anh lịch kiếp bớt đi. Nhưng không có vẻ kiêu ngạo đó anh còn ra vẻ thế nào được nhỉ, dù sao đó cũng là cột thu lôi của anh mà, không phải sao?”

Sở gia làm màu không sợ sét đánh, đa phần đều là nhờ thứ ngạo khí này làm cột thu lôi kìa mà nhỉ.

Thủy An Lạc nghĩ lại thấy buồn cười.

Quả nhiên, ở lâu với Sở Ninh Dực, cô cũng học được cách tự mình vui vẻ rồi.

“Mẹ, mẹ đang lẩm bẩm gì thế?” Bánh Bao Rau dụi mắt ngồi dậy, ngáp một cái nói.

Thủy An Lạc: “...”

Xấu hổ quá đi!

Thủy An Lạc lúng túng đến run cả người, sau đó vươn tay ôm lấy Bánh Bao Rau, “Anh con về rồi đấy, ra ngoài tìm anh chơi đi.”

“Nhưng con muốn ở với ba.” Bánh Bao Rau cúi đầu nói.

“Ba uống say, hôm nay sẽ không tỉnh lại đâu. Con nghe lời, đi ra ngoài chơi trước được không.” Thủy An Lạc biết cậu nhóc đang tự trách nhưng không nói ra, “Còn nữa, tủ rượu rất cao, sau này tuyệt đối không được chạm vào tủ rượu biết chưa? Nhỡ đâu ngã là toi luôn cái mạng nhỏ của con đấy.”

Bánh Bao Rau hơi cúi đầu, gảy gảy ngón tay.

Ba muốn uống, nhóc mới đi lấy mà.

Thủy An Lạc khẽ hôn lên đầu nhóc: “Ngoan, ra ngoài tìm anh trai trước đi, mẹ ra ngay đây.”

Bánh Bao Rau đi được một bước lại ngoảnh lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ lo lắng.

Thủy An Lạc thấy Bánh Bao Rau đi ra ngoài rồi mới quay lại tiếp tục nhìn Sở Ninh Dực: “Anh cứ nghỉ ngơi đi đã. Dù sao sau này anh cũng không có cơ hội nào để nghỉ ngơi tử tế nữa đâu.” Thủy An Lạc than thở nói rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.