Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3411: Chương 3411: Tức đến bùng nổ [7]




Sở Lạc Nhất nói xong, Cố Tỉ Thành vạch đen đầy mặt. Anh cũng hiểu lời người kia nói cơ mà, nhưng cô như vậy là sao?

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng khựng lại. Nhưng vì nghĩ rằng khả năng cô không hiểu được là rất cao, cho nên người đó lặp lại những câu vừa nói một lần nữa. Sở Lạc Nhất điềm tĩnh nghe hết, nghe hết rồi vẫn dùng một câu tiếng Trung đáp lại như trước, “Tôi nghe không hiểu gì cả, cô cũng không hiểu tôi nói gì cả, vậy thì cúp máy nhé.”

Sở Lạc Nhất nói câu này có vẻ rất điềm nhiên, nhưng lại có vài phần tức giận. Thứ nhất, lúc trước vì “Thương Di” bị nghi ngờ sao chép nên bức tranh này căn bản không được mang đi thi thố gì. Ít nhất là đến trước khi có cuộc điện thoại này, cô hoàn toàn không biết. Thứ hai, người kia gọi điện cho cô một cách rất hùng hồn, khiến cô có cảm giác như người đó đang bố thí cho cô vậy.

Giống như đang tuyên bố rằng: Đất nước của các bạn vinh hạnh lắm mới giành được giải thưởng này, chúng tôi cũng không ngờ rằng cô lại đạt giải, cho nên không cần thông báo trước với cô.

Ôi chu choa, sao không lên tận trời luôn đi?

Chị đây còn phải quỳ xuống tạ chủ giáng ân nữa hả?

Người ở đầu dây bên kia dường như cũng sững sờ, không lâu sau có một người biết tiếng Trung tới, lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa.

Nhưng lần này thì người kia đã khách khí hơn.

Thế nhưng, vẫn chẳng có tác dụng gì hết.

“Vậy... cô Sở, cô có thời gian đến tham dự lễ trao giải không?” Người ở đầu dây bên kia nói với vẻ lễ độ.

Sở Lạc Nhất tựa người vào bàn, điềm nhiên trả lời, “Thứ nhất, tôi muốn biết, ai đã lấy tác phẩm của tôi đi tham gia cuộc thi này? Thứ hai, tôi muốn biết, nếu như tôi đã nằm trong số những người dự thi, tại sao không thông báo với tôi chuyện này ngay từ đầu? Thứ ba, nếu tôi đã là quán quân, tại sao các anh còn hỏi tôi có thời gian đến dự lễ trao giải hay không? Ý của câu kia là, nếu tôi không có thời gian đến dự, ngôi quán quân sẽ dành cho người sau đó, phải không?”

Một cái bánh bao mềm khi nổi giận cũng khủng bố lắm đó.

Người ở đầu dây bên kia kinh hãi, một lúc lâu sau cũng không thấy trả lời.

Cố Tỉ Thành dựa người vào ghế nhìn cô gái trông như nữ hoàng kia. Bảo bối của anh ở một mình bên ngoài lâu như thế rồi, trước nay không phải người dễ bắt nạt đâu.

“Cô Sở, nhân viên của chúng tôi vừa kiểm tra lại chuyện này. Chúng tôi nhận được email nộp bài thi, thông tin bên trên là của cô, cho nên chắc là chính cô nộp bài. Còn về việc tại sao không thông báo trước, đây là sơ suất của nhân viên chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý thích đáng.”

Sở Lạc Nhất à lên một tiếng, “Điều thứ ba thì sao? Người đứng hạng hai là ai?”

Đầu dây bên kia im lặng, Sở Lạc Nhất biết ngay đã xảy ra chuyện gì đó. Họ thực sự muốn để lại danh hiệu quán quân cho người thứ hai, như thế có thể dễ dàng ăn nói với hội đồng bình chọn.

“Chuyện này...” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên cảm thấy thí sinh lạ mặt này có vẻ không phải là người dễ chọc vào.

Sở Lạc Nhất không đợi anh ta trả lời đã kéo lấy máy tính của Cố Tỉ Thành, đăng nhập vào hệ thống mạng quân đội, sau đó tra kết quả cuộc thi lần này.

Đứng đầu là Sở Lạc Nhất.

Đứng thứ hai, Sở Lạc Nhất bật cười thành tiếng.

Summer.

Đám người này bị ngu hả?

“Phiền các anh đi đối chiếu thông tin của người đứng thứ nhất và người đứng thứ hai rồi hẵng dùng giọng điệu kiêu ngạo đó nói chuyện với tôi, được chứ?” Sở Lạc Nhất nói rồi thẳng tay cúp điện thoại, thở hắt ra một hơi. Cô bị đám người đó chọc giận đến mức biến dạng, tức đến mức bùng nổ.

Cố Tỉ Thành nhướng mày nhìn cô gái đang thở phì phì kia, “Summer?”

“Ai mà không có nghệ danh chứ, em ghét nhất cái kiểu thấy tên tuổi người ta không nổi tiếng lại nghĩ người ta là kẻ vô danh. Anh cứ đợi đó, có lẽ chỉ lát nữa thôi điện thoại gọi Summer sẽ đến đó.” Sở Lạc Nhất nói rồi đi thêm hai vòng nữa, “Tức đến nổ tung mất, người gì thế không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.