Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3530: Chương 3530: Từng thích cũng là quá khứ rồi [3]




Ba triệu nhìn con gái lái xe đi liền nhoẻn miệng cười. Con gái ông đúng là khiến ông rất bất ngờ.

Triệu Hân Hân lái xe về công ty, không ngờ lại gặp Tần Mặc cũng đúng lúc vào công ty. Tòa nhà này có mười bảy tầng, công ty của Triệu gia chiếm cứ từ tầng hai lên tầng sáu. Còn tất cả mặt bằng phía trên đều là khu vực công ty Tần Mặc.

“Tần tổng, thật trùng hợp”, Triệu Hân Hân khẽ gật đầu, ấn thang máy, Tần Mặc cũng theo cô đi vào, Triệu Hân Hân hơi ngẩn ra trước giờ Tần Mặc luôn có thang máy riêng.

“Chuyện hôm qua thế nào rồi? Có lẽ tôi có thể giúp gì đấy, trên thương trường có vài quy tắc có thể cô chưa hiểu rõ lắm, hơn nữa tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này“. Sau khi vào thang máy, Tần Mặc ấn tầng sáu cho Triệu Hân Hân sau đó mới ấn tầng mười bảy.

Triệu Hân Hân ngẩn ra, gì thì cô vẫn cảm thấy cảm kích sự chu đáo này của anh ta

“Không cần đâu, tôi tự mình làm được, Tần tổng không cần cứ phải cảm thấy tự trách như vậy đâu, là do tôi không suy nghĩ thấu đáo thôi. Hơn nữa đây là chuyện nội bộ công ty chúng tôi“. Triệu Hân Hân nói xong, thấy thang máy lên tới tầng sáu thì khẽ gật đầu, “Tôi không tiễn Tần tổng lên nữa vậy, tôi đi trước.”

Triệu Hân Hân ra khỏi thang máy nên không thấy sự tán thưởng và dịu dàng ánh lên trong mắt Tần Mặc.

Lúc cô đến công ty, mọi người vẫn còn đang xì xào bàn tán, thấy cô tới ai nấy đều hậm hực tản ra.

Triệu Hân Hân vẫn thẳng sống lưng, đi thẳng về phía phòng Tổng giám đốc.

Sau khi thấy cô đến, An Quả Nhi mới ôm tài liệu vào văn phòng, đóng cửa lại, “Chị Hân Hân“.

Triệu Hân Hân mỉm cười với cô, an ủi tâm trạng bất an trong cô, “Chị bảo em phát quảng cáo, em đã phát chưa?”

An Quả Nhi vội gật đầu, “Sáng nay có nhận được mấy bản CV, nhưng đám người đó vừa gọi điện tới nói không đến phỏng vấn nữa. Chị Hân Hân, em cảm thấy...”

“Không sao, loại người này kể cả có đến cũng vô dụng, coi như ông ta đang giúp chúng ta sàn lọc đi“. Triệu Hân Hân cũng chẳng sốt sắn gì, thấy tiếng mở cửa cô ngẩng lên nhìn qua liều thấy Vương Đại Kiều bụng phệ bước vào.

An Quả Nhi siết chặt tay, hận không thể ném luôn đống văn bản này vào mặt ông ta.

Triệu Hân Hân nắm lấy tay An Quả Nhi, để cô yên tâm lại, không được nóng vội.

“Cháu gái, sao thế, chú đã nói gì với cháu nhỉ? Muốn đấu với chú, cháu còn quá non” Vương Đại Kiều cười ha hả nói.

“Chú Vương, thủ đoạn này của chú được lắm, nhưng đáng tiếc tôi không phải là người mới xảy ra chút chuyện như thế đã bị dọa khóc. Kết quả cuối cùng thế nào chúng ta cứ chờ đó mà xem” Triệu Hân Hân cười đáp.

“Con khốn, con khốn quyến rũ chồng tao đâu?”

Bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai, ngay sau đó của phòng làm việc của Triệu Hân Hân bị đẩy ra. Trong lúc Triệu Hân Hân vẫn chưa nhìn thấy rõ người vừa tới đã bị người đàn bà đó tát một cái.

“Chát...”

m thanh giòn giã vang khắp căn phòng, mặt Triệu Hân Hân bị đánh lệch sang một bên, bên tại vẫn là tiếng chửi bới gay gắt của người phụ nữ kia.

“Tổng giám đốc” An Quả Nhi hét lên, vội đỡ lấy Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân xoa lên bên má bị đánh tê dại của mình. Lúc người đàn bà kia với tay ra muốn tóm lấy tóc cô thì đã bị giữ lấy, sau đó cô trở tay tát lên mặt người phụ nữ đó, “Quả Nhi, đóng cửa lấy ghế cho chị” Triệu Hân Hân nói xong liền xắn ống tay áo của mình lên, nhìn người phụ nữ kia đang định bò dậy.

“Triệu Hân Hân, mày muốn làm gì hả?” Vương Đại Kiều bỗng lớn tiếng quát lên.

Giờ An Quả Nhi chỉ nghe lời Triệu Hân Hân. Triệu Hân Hân nói một câu, cô lập tức làm theo, sau đó chạy đi lấy một cái ghế cho cô.

Triệu Hân Hân lăm lăm cái ghế trong tay, nhìn người đàn bà hống hách kia lúc này đã bị dọa cho sự phát khiếp, đang ngồi dưới đất liên tục lùi lại phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.