Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3534: Chương 3534: Từng thích cũng là quá khứ rồi [7]




Vấn đề ở đây là trong quá trình thi công, công ty của Triệu gia không cung cấp vật liệu tốt nhất như đã thỏa thuận với Sở Thị, tuy nó không phải là hàng chất lượng kém nhưng so với hàng mà Sở Thị yêu cầu thì vẫn có khác biệt, ví dụ như thời hạn sử dụng của nó chỉ được hai mươi năm.

Ý của trưởng phòng phòng mua bán là muốn trả lại hết số hàng này, còn muốn Triệu gia bồi thường tổn thất cho họ.

Nhưng ý của Phó phòng thì hai mươi năm cũng là khoảng thời gian rất dài rồi, biết đâu hai mươi năm nữa những kiến trúc đó đều đã bị dỡ bỏ rồi. Thế nên những cái này hoàn toàn có thể dùng được, nếu giờ trả lại có khả năng sẽ ảnh hưởng tới thời gian thi công.

Kiều Vi Nhã vẫn ngồi bên cạnh lắng nghe, cô không có ý định lên tiếng vì dù sao cô cũng chẳng có lập trường gì để xen miệng vào cả.

Hơn nữa chuyện này còn liên quan tới cả Triệu Hân Hân, thật sự rất phiền phức.

Gì thì gì, họ cũng là bạn bè ở bên nhau từ nhỏ đến giờ.

Sở Lạc Duy chỉ ngồi nghe hai người cãi nhau về chuyện này, ngón tay nhịp xuống bàn.

Mãi một lúc sau hai người kia mới phát hiện ra có vấn đề, vì Tổng giám đốc từ nãy đến giờ vẫn chưa thể lên tiếng, họ mới dè dặt nhìn sang.

“Cải xong chưa?” Sở Lạc Duy thờ ơ hỏi, thấy hai người kia cuối cùng cũng chịu ngậm miệng anh mới cười một tiếng, “Hai người cảm thấy chuyện này có gì mà phải cãi nhau không?”

“Nhưng Tổng giám đốc, nếu giờ chúng ta thay đổi vật liệu thì sẽ ảnh hưởng tới thời gian thi công, hơn nữa vật liệu hiện tại cũng không phải là hàng chất lượng kém đến mức không thể sử dụng được, chỉ là thấp hơn một chút so với chỉ tiêu của chúng ta thôi.”

“Nhưng hai mươi năm đấy, ai biết được là sẽ xảy ra chuyện gì?” Trưởng phòng vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, hai người lại sắp bắt đầu cãi nhau nữa đấy hả?

“Đi tìm Phó giám đốc hỏi ý của cậu ta đi” Sở Lạc Duy chỉ nói đúng một câu rồi phất tay ra hiệu cho họ ra ngoài.

Kiều Vị Nhã: “.”

Chiều này ác quá đấy, rõ ràng vấn đề này liên quan đến mối quan hệ của họ, thế mà còn bắt Sở Vi giải quyết vấn đề của Triệu gia.

Tuy Trưởng phòng và Phó phòng mua bán không biết tại sao tự dưng Tổng giám đốc lại quăng chuyện này qua cho Phó tổng, nhưng họ cũng chẳng dám hỏi gì, chỉ có thể vừa cãi nhau vừa rời khỏi đó.

Thấy họ đi rồi Kiều Vị Nhã mới tới bên cạnh Sở Lạc Duy, đè hai tay lên bàn anh, “Sao cậu lại bảo họ đi tìm anh Sở Vi, thế này không phải rõ ràng cậu đang thả Triệu Hân Hân sao?”

“Cái này chưa thể nói chắc được, nếu để tôi xử lý thì tôi mới thả, cậu thật sự cho rằng Sở Vi sẽ thả cho cậu ta sao?” Sở Lạc Duy liếc có một cái rồi lại nói tiếp: “Chuyện không đơn giản như thế đầu, cậu cứ chờ xem kịch hay đi là được”

Thế nên, sau khi hai vị kia cãi nhau tới tận phòng Phó giám đốc, Sở Vị nghe hai người họ cãi nhau thôi cũng xem như đã hiểu ra vấn đề.

“Trước đó các người ký hợp đồng với ai, ai là người nghiệm thu hàng?” Sở Vi hỏi thẳng.

Phó phòng nhíu mày, “Hàng là do tôi kiểm, nhưng trước đó họ đều giao hàng đúng với chỉ tiêu, không ngờ lô hàng cuối lại toàn là hàng loại một, trong khi trên hợp đồng ghi rõ phải là hàng cao cấp mới được

“Lô hàng cuối phát hàng vào lúc nào?”

“Hôm qua” Phó phòng nói, “Tôi đã liên hệ với bên phía Triệu gia, nhưng bên đó nói đang điều chỉnh nội bộ, rõ ràng là muốn trốn tránh trách nhiệm mà”

Hôm qua?

Thế cho nên Vương Đại Kiều mới dám uy hiếp Triệu Hân Hân một cách không kiêng kỵ gì về chuyện công ty hợp tác với công ty khác như thế?

Hóa ra là lão ta đã động chấn động tay vào đây.

“Liên hệ với bên đó, trả lại hết số hàng, trong vòng hai ngày nếu không thể bồi thường đủ số hàng đã ký kết, chúng ta sẽ xử lý theo trình tự hợp đồng” Sở Vi nói xong đóng bút lại.

“Nhưng Triệu tổng là.” Bạn học tiểu học, trung học, cấp ba của cậu mà, chẳng lẽ không nể mặt chút nào hay sao?

“Đi đi” Sở Vi nói rồi cầm điện thoại lên định ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.