Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1412: Chương 1412: Tuy thưa nhưng khó lọt [8]




Sở Ninh Dực nhướng mày rồi buông tài liệu trong tay ra. Anh nhìn đồng hồ đeo tay của mình.

Ngủ giỏi thật đấy.

“Sao anh không đi làm?” Ngày thường lúc cô tỉnh dậy thì chắc anh cũng đã mở được hai ba cuộc họp rồi ấy.

“Lát nữa anh đến trường với em.” Sở Ninh Dực nói rồi ra hiệu bảo cô đi rửa mặt.

“Anh đến trường với em á? Thật hả?” Thủy An Lạc bán tín bán nghi nói, nhưng người cũng vào đến nhà tắm rồi.

“Ừ, đi cùng với em, tiện thể có mấy lời muốn nói với em một chút.” Sở Ninh Dực nói rồi cũng vén chăn xuống giường.

Thủy An Lạc hơi khựng lại, tim đập thịch một cái, chẳng lẽ là vì những gì cô nói hôm qua sao?

Sở Ninh Dực đi tới phía sau của cô rồi đưa tay túm lấy eo của Thủy An Lạc: “Nghĩ gì thể? Còn không vào đi.”

“Cái kia, em...”

Sở Ninh Dực lại cúi đầu hôn một cái trên mặt cô: “Nhanh đi rửa mặt đi.”

Thủy An Lạc ủ rũ cúi đầu vào nhà tắm, đúng là không thể nói lung tung được mà.

Sở Ninh Dực thấy cô đi vào rồi thì đôi mắt lại trầm xuống.

Tiểu Bảo Bối chơi với em gái đến quên cả trời đất. Thủy An Lạc cũng chẳng hiểu làm thế nào mà con trai mình có thể chơi với một đứa nhóc mới chỉ hai tháng tuổi như vậy. Tiểu Miên Miên còn nhỏ hơn cả Tiểu Bảo Bối, cô bé cũng không biết nói, quá lắm thì chỉ có thể phất phất cái tay, giật giật cái chân cộng với đảo đảo đôi mắt, thế nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn chơi rất vui vẻ.

Vui đến mức quên luôn cả bà mẹ ruột này.

Trước khi ra cửa Thủy An Lạc còn nhìn nhìn balo của mình: “Lão Phật Gia, Tân Nhạc, của mình, không thiếu.”

Hai người kia đều viện cớ để không đến trường, vậy nên cô đành phải đi nộp cho họ.

Thủy An Lạc kiểm tra xong thì đeo balo lên lưng rồi theo Sở Ninh Dực ra ngoài.

“Có vợ là quên mẹ, mà đó đã phải vợ của nó đâu cơ chứ! Thằng nhóc vô lương tâm chẳng cần người mẹ là em nữa rồi.” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực đẩy cô lên xe: “Thằng bé ghét bỏ em cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai đâu.”

Thủy An Lạc: “...”

Này anh Sở, anh làm thế này không phải là khuyên người ta mà đang chọc tức người ta đấy nhé!

“Qua một thời gian nữa thì chúng ta chuyển nhà qua chỗ khác.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

“Dọn nhà? Tại sao?” Thủy An Lạc cảm thấy ở đây rất tốt, hơn nữa diện tích cũng không nhỏ.

“Đợi sinh con xong thì phòng trên lầu không đủ, chỗ khu căn hộ mới diện tích rộng hơn.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc nghĩ căn nhà hiện tại của bọn họ có ba phòng ở tầng trên, tầng dưới hai phòng: “Anh chuyển thư phòng của anh xuống tầng một không phải là được rồi sao?”

Ánh mắt lạnh lùng của Sở tổng lại online.

Thủy An Lạc làm một động tác kéo khóa miệng, coi như cô chưa nói gì.

Thủy An Lạc đến trường nộp báo cáo thực tập cho lớp trưởng. Lúc cô định rời đi thì bị Sở Ninh Dực kéo vào rừng cây nhỏ, nói văn vẻ là: Tâm sự một chút!

Thủy An Lạc âm thầm phỉ nhổ trong lòng, tâm sự cái lông ý, có mà giáo huấn cô thì có.

Nhưng mà đầu cô cũng chẳng phải tốn công ăn cơm mà không lớn được, từ đầu đến cuối cô đều cho rằng cái cách kia chẳng có gì là không được cả.

Hơn mười giờ sáng là giờ học chính thức, cho nên trong rừng cây cũng không có nhiều người.

Sở Ninh Dực đi phía trước, Thủy An Lạc lẳng lặng đi theo sau.

“Đứng xa như vậy làm gì, anh ăn thịt em được chắc?” Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn ai kia đi cách xa mình hai mét thì nhịn không được mà nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, cái này thì khó mà nói được, nhỡ đâu anh không ăn cô nhưng bóp chết cô thì sao?

“Chân em ngắn, đi chậm!” Thủy An Lạc nhìn trái nhìn phải rồi nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Lý do này rất hay, anh cho cô điểm tối đa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.