Thủy An Lạc cúi đầu nhìn rau dưa trong tay mình, bắt cô làm cơm cho Sở Ninh Dực đúng là chẳng thoải mái chút nào.
Cặp mắt to của Thủy An Lạc đảo quanh, nếu như cô nhớ không nhầm, dạ dày của Sở Ninh Dực không tốt, không thể ăn được đồ lạnh, cay cũng không được.
Sở dĩ cô biết được những điều này là do mẹ đã nói với cô, kết hôn rồi thì phải suy nghĩ cho chồng nhiều hơn, nên cô mới ra sức tìm hiểu sở thích và những thứ Sở Ninh Dực kiêng kỵ. Giờ ngẫm lại, không ngờ những gì tìm hiểu được trước kia lại giúp được cô trong lúc này.
Nấu thì nấu, Thủy An Lạc cô cái khác không làm được chứ cá sốt cay, đậu hũ ma bà, v.v... vẫn là món sở trường, còn có thể tặng kèm thêm một cốc kem tự làm nữa đấy.
Thủy An Lạc càng nghĩ càng thấy phấn khởi, động tác cũng nhanh hơn mấy phần.
Cho nên, chưa đầy một tiếng, toàn bộ căn phòng đều thơm nức mùi thức ăn.
Người đàn ông trong phòng sớm đã bị mùi hương này hấp dẫn. Sở Ninh Dực thả ống nghe điện thoại trong tay xuống, sau đó đứng dậy men theo mùi thơm đi ra ngoài.
Anh đứng ở cửa cầu thang, nhìn bóng dáng vui sướng của ai kia trong bếp.
Anh nghĩ, anh biết người đã gửi ảnh cho anh là ai và mục đích để làm gì rồi.
“Sở Ninh Dực, đồ rắm thối, không ăn ớt đúng không, cay chết anh đi, la la la la la...” Thủy An Lạc quấy bột năng vào đậu hũ ma bà, hoàn thành bước cuối cùng, trong miệng còn lẩm bẩm nói xấu Sở Ninh Dực.
“Sở Ninh Dực, đồ trứng thối, anh sẽ lấy phải một cô vợ đếch có mặt.”
“Nói linh tinh gì đấy.”
“Ôi má ơi!”
Thủy An Lạc hét lên một tiếng, làm rớt luôn đôi đũa trong tay. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
“Ực.”
Cô không kìm được nuốt nước bọt, âm thanh vang lên rất rõ trong căn bếp chật hẹp.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, trên bàn ăn là “vạn dặm giang sơn chỉ một sắc đỏ”. Mới đầu chỉ là nhíu mày, cuối cùng là nhăn lại đầy vẻ không vui, hai tay anh gác lên kệ bếp vây Thủy An Lạc lại.
“Đây là cái gì?” Trong giọng nói đã có chút khó chịu.
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai khiến trái tim Thủy An Lạc không kìm được mà đập dồn dập. Mẹ nó chứ, tiếp xúc gần gũi thế này dễ làm tắc nghẽn cơ tim lắm đấy có biết không!
“Cơm... cơm tối đó.”
Sở Ninh Dực mím môi lại và không xích ra một chút nào.
“Cá sốt cay, thịt luộc, tôm sốt cay, đậu hũ ma bà, còn gì nữa?” Hơi thở phả vào bên tai cô lại càng thêm dày đặc.
Thủy An Lạc lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo lại, cứ tiếp tục thế này cô sẽ chết mất. Cho nên giây kế tiếp, cô cố gắng đẩy người đàn ông trước mặt ra rồi ngẩng đầu nhìn anh với một vẻ đầy kiêu ngạo.
“Còn một ly kem, điểm tâm sau bữa tối... Sở tổng không thấy bữa tối nay rất chi là phong phú sao?”
Hừ, bắt cô nấu cơm, vậy thì cũng phải trả giá chứ.
Sở Ninh Dực bị đẩy lùi ra thì cố gắng đứng vững lại, sau đó nhìn cô gái đang ngạo nghễ trước mặt.
Không thể không có chuyện cô không biết anh không ăn được những món có tính quá gắt, cho nên... mấy thứ này cộng với ly kem gì đó kia, chỉ có thể nói lên một điều, cô cố ý.
Thủy An Lạc xoay người múc đậu hũ ma bà đã được nêm nếm đầy đủ ra đặt lên bàn. Cô cười tít mắt rồi hơi cúi người, dùng giọng điệu như nhân viên phục vụ trong khách sạn nói: “Mời Sở tổng từ từ dùng, điểm tâm sẽ được đưa lên sau khi ngài dùng bữa xong.”
Nói xong, để tránh bị anh túm được, cô lập tức xoay người bỏ chạy. Hừ, dám bắt cô nấu cơm, để xem anh còn dám có lần thứ hai nữa không?
“Thủy!!! An!!! Lạc!!!”
Âm thanh lạnh lẽo như băng của Sở Ninh Dực vang khắp căn nhà, hòa lẫn vào mùi thức ăn hấp dẫn.