Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2262: Chương 2262: Vậy thì bắt đầu thôi [9]




Kiều Nhã Nguyễn im lặng run bắn người lên, ác thật.

Mân Hinh cũng có cảm giác như vậy.

Thủy An Lạc lại chẳng thấy mình ác. Lúc Cố Minh Hạo giết người để cảnh cáo cô thì cô đã biết gã đàn ông này còn ác hơn cô nhiều. Chỗ cô thấy được thì Cố Minh Hạo giết một người, vậy còn những nơi không thấy được thì sao?

Vậy nên cho dù cách này có độc ác đến mức nào đi chăng nữa thì cô cũng không thấy thương tiếc.

Bánh Bao Đậu với Tiểu Bất Điểm vẫn tránh qua một bên chơi. Hôm nay người lớn kỳ lạ quá.

Bánh Bao Rau vẫn kề tai nói thầm với anh trai mình, nói cái gì đó mà hai bé gái không hiểu, còn Tiểu Miên Miên rất ngoan, vẫn đang nằm ngủ trên sofa.

Thủy An Lạc viết xong xuôi rồi ngẩng đầu nhìn Mân Hinh: “Mất khoảng bao lâu là có thể làm xong?”

“Chị sẽ cố gắng! Trước sáu giờ sẽ giao cho em.” Mân Hinh mở miệng nói.

Thủy An Lạc gật đầu rồi để Kiều Nhã Nguyễn liên hệ với Phong Phong. Anh là Ảnh đế nên hiểu rõ việc nắm bắt nội dung. Cô muốn một lần hành động này phải ép được Cố Minh Hạo phát điên.

Trừ cái đó ra thì Thủy An Lạc còn muốn gửi nặc danh đoạn video này cho Janis nữa.

Chỉ cần gửi cho Janis thì một kẻ tâm tư nặng như hắn nhất định sẽ gửi nó cho người đứng sau tấm màn kia, làm một chứng cứ công kích Cố Minh Hạo.

Kiều Nhã Nguyễn đi gọi điện thoại. Mân Hinh làm hoạt hình. Thủy An Lạc tiếp tục đi đi lại lại trong phòng khiến mấy đứa nhỏ cứ tiếp tục run lên, lại nữa rồi.

Kiều Nhã Nguyễn nói qua cho Phong Phong một lần. Phong Phong chỉ nghĩ nghĩ một chốc rồi lên tiếng trả lời: “Trước hết cứ bảo Mân Hinh chuẩn bị nhân vật đi, hai tiếng nữa anh sẽ về.”

Kiều Nhã Nguyễn cúp máy, quay đầu nhìn Thủy An Lạc: “Phong Phong nói đợi anh ấy về rồi sẽ sắp xếp cảnh, trước tiên cứ chuẩn bị tạo hình nhân vật cho tốt đi đã.”

Thủy An Lạc không phản bác. Dù sao Phong Phong cũng mới là dân chuyên, cô không chuyên, bàn về nắm bắt tâm tư của một người thì Phong Phong lại càng chuyên nghiệp.

Tiểu Bất Điểm nhìn Bánh Bao Rau với Tiểu Bảo Bối cứ thì thầm to nhỏ từ nãy tới giờ liền đi tới đứng trước mặt hai nhóc: “Cậu đừng có làm phiền anh Bảo Bối nữa được không. Cậu có biết là cậu nói nhiều quá rồi không hả?”

Tiểu Bất Điểm cất giọng giòn tan, bé vừa nói xong thì ba người lớn đều nhìn về phía bé.

Đại não đang vẫn vận chuyển với tốc độ cao của Thủy An Lạc lập tức dừng lại trong nháy mắt, suy nghĩ duy nhất của cô là: Má, má, trên đời này không ngờ lại có người chê con trai cô nói nhiều?

Bánh Bao Rau sững ra, ngẩng đầu nhìn Tiểu Bất Điểm, nhỏ này mù rồi sao? Không thấy toàn là anh trai nói còn nhóc chỉ nêu ý kiến thôi à?

Tiểu Bảo Bối cũng hơi giật mình, có chút đồng tình mà nhìn em trai mình.

“Mù mà không uống thuốc à?” Bánh Bao Rau khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn Tiểu Bất Điểm.

“Phụt...” Thủy An Lạc cười văng.

Cái kiểu độc miệng này của con trai cô đã có từ trong bụng mẹ rồi! Chắc chắn là di truyền từ ba nó.

Kỳ thực họ không chú ý ba đứa nhỏ cho lắm, chẳng qua là cảm thấy câu nói của Tiểu Bất Điểm có chút kỳ quái, phải biết rằng Bánh Bao Rau nói không hề nhiều.

Còn Bánh Bao Rau rõ ràng đang nói: Tiểu Bất Điểm mù mắt nhìn lầm rồi, tôi chẳng nói gì cả.

Tiểu Bảo Bối sờ sờ mũi của mình, nghì gì đó rồi nói: “Anh với Bánh Bao Rau đang bàn xem tối nay nên ăn cái gì, là anh nói, là anh nói.”

Bánh Bao Rau hừ một tiếng.

Tiểu Bất Điểm chớp chớp mắt, lại lanh lảnh nói tiếp: “Anh Bảo Bối đừng nói đỡ cho cậu ta, tuy rằng anh là anh trai nhưng cũng không thể nuông chiều cậu ta như thế được.”

Tiểu Bảo Bối: “...”

Anh đang nói sự thật mà!

Bánh Bao Rau nhìn Tiểu Bất Điểm, ánh mắt kia tuyệt đối có thể đóng băng mọi vật.

Tiểu Bất Điểm chẳng sợ gì nhìn lại Bánh Bao Rau, khuôn mặt nhỏ nhắn viết rõ: Tôi thấy rõ là cậu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.