Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 766: Chương 766: Vở kịch nhà giàu [12]




Người hầu đều bàn tán chuyện trong nhà, thế nhưng chị cô đã lấy chồng, anh trai thì đang ở nước ngoài, trong nhà chỉ có cô và mẹ.

Tổng giám đốc kia một lần nữa đến đề nghị giúp đỡ, sau đó liền đi.

Cô gái nhìn người mẹ đang khóc thầm trong phòng khách, từ từ đi tới.

“Mẹ, có phải nếu con kết hôn với anh ta, anh hai có thể không cần phải từ bỏ giấc mơ của mình mà tiếp tục ở nước ngoài, làm việc mà anh ấy muốn. Và nếu con kết hôn với anh ta, chị con sẽ không bị mẹ chồng chị ấy ghét bỏ nữa phải không?” Giọng cô mềm mại, nhẹ nhàng.

Người mẹ nhìn con gái mình, nước mắt chảy ròng.

Cứ như vậy, cô gái chia tay với anh hoạ sĩ, lấy người duy nhất đồng ý giúp đỡ bọn họ, chính là vị tổng giám đốc kia.

Dưới sân khấu, Sở Mặc Bạch siết chặt hai bàn tay của mình. Sở An Thiến bưng hai tay che kín mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy xuống.

Bọn họ là anh trai chị gái, nhưng cuối cùng lại để một mình cô hy sinh.

Sau khi kết hôn, cô gái và người hoạ sĩ kia hoàn toàn mất liên hệ. Có người nói hoạ sĩ đã lên đường đi vẽ tả thực. Cô gái ngày nào cũng ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Vị tổng giám đốc lại thực sự rất tốt với cô, cô muốn gì, anh ta đều làm theo ý cô cả.

Có điều tất cả những điều này đều bị cô thư ký bên cạnh vị tổng giám đốc kia quan sát bằng ánh mắt ghen tị.

Cuối cùng, anh trai của cô gái đã trở về, vì đã biết hết tất cả mọi chuyện, anh tìm vị tổng giám đốc kia đánh nhau một trận, muốn dẫn em gái của mình đi, nhưng cô lại từ chối.

“Anh, nhà họ Sở đã lụi bại, nếu em đi rồi, anh muốn vực dậy Sở gia thì anh ta sẽ liều chết ngăn cản anh. Nhưng nếu em ở lại, thì anh có thể yên tâm làm việc, không phải sao?” Cô gái tựa vào lòng anh trai, dịu dàng nói, “Hơn nữa, anh ta rất tốt với em, sẽ không làm em bị tổn thương. Em sẽ chờ đến ngày anh có khả năng đón em trở về.”

Hà Tiêu Nhiên nghiêng người nhìn chồng mình bên cạnh, thân thể ông đã trở nên căng cứng. Không ai biết năm đó Sở An Tâm đã nói gì với ông ấy, nhưng Sở Ninh Dực biên soạn vở kịch này có lẽ cũng không sai lệch với sự thực là mấy.

Cô gái vẫn ở lại bên cạnh vị tổng giám đốc kia. Tổng giám đốc sợ vợ mình buồn bực không vui, thấy cô có quan hệ không tệ với cô thư ký của mình nên bảo cô ta thường xuyên đến nhà chơi với cô. Đáng tiếc anh ta không biết là cô thư ký kia lại có suy nghĩ hoàn toàn khác với anh ta.

Người anh nhanh chóng vực lại được Sở gia. Anh tự mình đến đón em gái về nhà, nhưng không ngờ, dưới cơn nóng giận vị tổng giám đốc kia đã cưỡng bức cô gái.

Bầu không khí nhất thời trở nên thật gượng gạo.

Mặc Lộ Túc ngồi ở ngay hàng đầu, anh thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.

Nội dung vở kịch và những gì ba kể cho anh có quá nhiều khác biệt.

Sở Ninh Dực cũng chẳng có tâm trạng xem cho hết, cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng qua đi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Thủy An Lạc cả.

Rốt cuộc, anh cũng ngồi không yên được nữa mà trực tiếp đứng dậy, đi tới bên cạnh Mặc Lộ Túc, thấp giọng mở miệng: “Có khả năng Lạc Lạc xảy ra chuyện rồi, ở đây giao lại cho anh. Tôi nghĩ chắc anh sẽ không khiến tôi phải thất vọng đâu nhỉ.”

Mặc Lộ Túc bỗng ngẩng phắt lên nói: “Anh nói cái gì?”

Sở Ninh Dực đặt tay lên vai anh: “Xem cho kỹ đoạn tiếp theo, phần sau có đáp án mà anh muốn biết đấy, để ý đến Triệu Thu. Tôi đi tìm Lạc Lạc.”

Sở Ninh Dực nhanh chóng rời khỏi rạp. Mặc Lộ Túc sững người, Thủy An Lạc đang gặp chuyện không may vào đúng lúc này. Nếu như những gì Sở Ninh Dực nói với anh lúc trước đều là thật, vậy thì...

Nghĩ một hồi, anh quay đầu lại nhìn. Triệu Thu đang ngồi ở hàng ghế thứ hai. Lúc này sắc mặt bà ta đã tái nhợt, cho nên, có lẽ đáp án đã quá rõ ràng rồi.

Mặc Lộ Túc một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía trên sân khấu. Cô gái đã mang thai, và cô không hề rời xa tổng giám đốc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.