Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 757: Chương 757: Vở kịch nhà giàu [3]




Triệu Thu vẫn tỏ ra là một người phụ nữ hòa ái, bà ta cười cười nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cau mày tranh thủ nói trước: “Sao Mặc phu nhân lại tới đây?”

“Đi ngang qua nên vào thăm cháu một chút. Lạc Lạc, sao cháu luôn khách khí với bác như vậy?” Triệu Thu dịu dàng lên tiếng.

“Mặc phu nhân cứ nói đùa, quan hệ giữa tôi và Mặc phu nhân còn chưa thân thiết đến mức ấy đâu!” Thủy An Lạc càng tỏ ra thờ ơ nói.

Khóe miệng Triệu Thu khẽ cong lên: “Sao lại thế được? Cháu là cô gái mà Lộ Túc thích, không phải sao?”

Thủy An Lạc cúi đầu cảm thấy thật phiền toái.

Chuyện giữa cô và đàn anh chính là vấn đề mà cô không muốn đề cập nhất.

“Mặc phu nhân, tôi nghĩ vấn đề này và chuyện mối quan hệ giữa chúng ta có thân thiết hay không hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Giờ tôi còn phải làm việc, nếu Mặc phu nhân không có việc gì khác thì mời phu nhân đi cho!”

Triệu Thu có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ lần này của Thủy An Lạc đối với bà ta khác hẳn hai lần trước, thế nên bà ta nghĩ có lẽ cô đã biết được chuyện gì đó, hoặc căn bản chỉ là bài xích mối quan hệ này.

“Hôm nay bác tới đây là để nói chuyện với cháu, chuyện về...”

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Giọng của Triệu Thu và giọng của Mặc Lộ Túc đồng thời vang lên. Thủy An Lạc thấy vậy thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Triệu Thu rõ ràng có chút thay đổi nhưng bà ta cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường của mình. Bà ta quay đầu lại nhìn Mặc Lộ Túc: “Sao con lại tới đây?”

Mặc Lộ Túc hơi nheo mắt lại, nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ.

Thủy An Lạc hơi nhún vai. Cô chẳng biết vừa rồi Triệu Thu định nói gì, mà cô cũng chẳng muốn biết.

“Con tìm Lạc Lạc có chút chuyện.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa đánh mắt qua nhìn chằm chằm Triệu Thu: “Còn mẹ, mẹ tới đây làm gì thế?”

Sắc mặt của Triệu Thu đã trở lại bình thường.Bà ta biết giờ đã không cách nào tiếp tục nói chuyện với Thủy An Lạc nữa cho nên mới hơi mỉm cười rồi lên tiếng: “Còn chẳng phải vì xót con đấy sao. Con mãi chẳng chịu về nhà, mẹ với ba con đều lo lắng cho con lắm đấy. Mẹ đang định tới nhờ Lạc Lạc khuyên con về nhà đây này.”

Thủy An Lạc hơi rũ mắt, nếu không phải đã biết rõ sự thật thì e là cô cũng bị ả đàn bà này lừa rồi.

“Mẹ, mẹ về trước đi!” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói, trong thanh âm không mang bất cứ chút tình cảm gì.

Triệu Thu cúi đầu, trong mắt lóe lên một cái nhìn sắc bén, nhưng lúc bà ta ngẩng đầu lên thì chẳng còn gì nữa cả. Bà ta chỉ khẽ gật đầu một cái: “Thế mẹ về trước đây, tối nay Lộ Túc nhớ về nhà ăn cơm nhé. Ba con vẫn đang chờ con về đấy!” Triệu Thu nói xong liền đứng dậy gật đầu với hai người họ rồi rời đi.

Triệu Thu đi rồi, phòng làm việc lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.

Thủy An Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà thở còn chưa hết hơi thì Mặc Lộ Túc đã đứng trước cửa.

Mặc Lộ Túc nhìn cô gái đang đứng bên cạnh bàn nhưng không nhìn vào anh, ánh mắt của cô tự động dời qua một bên, khóe miệng của Mặc Lộ Túc khẽ nhếch thành một nụ cười khổ: “Lạc Lạc, anh có chuyện muốn hỏi em.”

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, cô tắt máy tính rồi đi theo anh ra ngoài.

“Dì nói hai người có đến tìm bà ấy!” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng nói.

Thủy An Lạc gật đầu rồi ngồi xuống băng ghế bên cạnh bồn hoa. Cô ngẩng lên nhìn Mặc Lộ Túc. Lần cuối hai người gặp cách đây cũng không lâu nhưng cô lại cảm thấy đàn anh đã gầy đi rất nhiều.

“Thế nên thật sự là bà ấy sao?” Thanh âm của Mặc Lộ Túc đã có chút cố kìm nén.

Thủy An Lạc biết, Triệu Thu đối xử với Mặc Lộ Túc thật sự rất tốt, mặc kệ có phải xuất phát từ nội tâm hay không nhưng lòng tốt đó là sự thật.

Bởi vì chỉ khi đối xử tốt với Mặc Lộ Túc thì bà ta mới có thể bảo vệ được tất cả những gì bà ta muốn.

Một đứa bé phải đối mặt với người mẹ kế đồng thời là thủ phạm giết chết mẹ ruột của mình, lại còn là một người mẹ kế đối xử với mình hết mực thương yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.