Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2534: Chương 2534: Xin mời bắt đầu phần biểu diễn [7]




Thủy An Lạc tựa bên tủ lạnh, nhìn Sở Ninh Dực chuẩn bị nguyên liệu, vươn tay cầm lấy nửa củ dưa chuột Sở Ninh Dực đưa tới, vừa gặm vừa mở miệng hỏi:

“Tân Nhạc với đàn anh sao rồi?”

Sở Ninh Dực nhìn cô một cái, không trả lời.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, không nói thì thôi, cô tự mình hỏi cũng được.

Thủy An Lạc gặm dưa chuột đi ra ngoài, tìm thấy điện thoại của mình bên dưới sofa, sau đó ngồi xuống ghế, nhìn số thông báo đỏ lè trên wechat, tò mò nhấn vào, sau đó đọc hết một loạt tin nhắn.

Sau khi xem xong, Thủy An Lạc đại khái đã hiểu.

Trần Thiến Đồng đã quay lại.

Nhắc tới Trần Thiến Đồng, Thủy An Lạc không có bất cứ hảo cảm nào với cô ta cả. Cô và cô ta bát tự không hợp cho nên ngay từ năm nhất đại học cô ta lúc nào cũng gây sự với cô, hơn nữa còn gây ra rất nhiều ảnh hưởng xấu cho cô nữa.

Cho nên khi vừa nhìn thấy cái tên này, Thủy An Lạc liền thấy phản cảm.

Thủy An Lạc xem xong tin nhắn, nhìn đồng hồ đã là hơn một giờ đêm, cô không trả lời tin nhắn mà cầm di động đi vào bếp.

Sở Ninh Dực đã bỏ thịt vào nồi, phát ra những tiếng xèo xèo.

“Anh có nhớ Trần Thiến Đồng không?” Thủy An Lạc vừa nghịch di động vừa hỏi.

“Ai?” Tiếng xèo xèo hơi lớn, Sở Ninh Dực không nghe rõ.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, đang định nhắc lại lần nữa, nghĩ một lúc lại thấy thôi đi, chờ anh làm xong rồi nói.

Thủy An Lạc nghĩ, xoay người bước ra ngoài phòng khách tìm nến, sau đó đặt lên bàn, lại đi tắt đèn, cười tít mắt đi lấy nước trái cây và rượu vang ra, lần này đã có bài học rồi nên cô không uống rượu.

Đèn tắt, Sở Ninh Dực quay lại nhìn thoáng qua liền thấy Thủy An Lạc đang vui vẻ chuẩn bị bối cảnh.

Khóe miệng Sở Ninh Dực hới nhướng lên. Cũng tốt, năm nay anh chưa được ở riêng với cô, hôm nay coi như đón năm mới cùng cô luôn cũng được.

Năm mới của riêng hai người.

Năm mới lãng mạn mà anh còn nợ cô.

Từ lúc sinh con, đã lâu rồi anh không dẫn cô đi ăn riêng hay đưa cô đi dạo phố.

Sở Ninh Dực làm bít tết xong liền bày ra đĩa bưng ra ngoài.

Thủy An Lạc cười tươi nhìn anh. Sở Ninh Dực đặt đĩa bò bít tết trước mặt cô, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, “Bà xã, chúc mừng năm mới.”

Thủy An Lạc khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ở bên cạnh mình dưới ánh nến, hơi nhoẻn miệng cười: “Ông xã, chúc mừng năm mới.”

Sở Ninh Dực vươn tay xoa xoa đầu cô, ngồi xuống bên cạnh cô.

Ánh nến hắt lên gương mặt của hai người, luồng sáng long lanh tạo ra một sự lãng mạn khác biệt.

“Chờ mấy đứa nhóc lớn hơn, anh sẽ đưa em đi du lịch, đi đâu cũng được.” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc cúi đầu ăn miếng bò bít tết mà Sở Ninh Dực đã xắt ra cho cô, “Không cần đâu, chăm sóc anh, trông nom bọn trẻ em cũng đủ hạnh phúc rồi.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực lại xoa xoa đầu cô, sau đó tiếp tục cắt thịt bò cho cô, “Em vừa nói gì với anh thế.”

“À, là Trần Thiến Đồng ấy, anh còn nhớ không?” Thủy An Lạc đột nhiên nghĩ đến, mở miệng hỏi lần nữa.

“Ai cơ?” Sở Ninh Dực bỏ mấy miếng thịt đã được xắt xong cho vào đĩa của cô, mở miệng hỏi, người này, anh thực sự không nhớ rõ.

“Chính là cái đứa ở cùng phòng với em hồi đại học, lúc nào cũng xỉa xói em ấy, sau đó không phải anh còn cho công khai chuyện của cô ta à, rồi cô ta bị đuổi học ấy.” Thủy An Lạc nhắc nhở.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “Không nhớ rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.