Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2302: Chương 2302: Zero? zero! [9]




Người họa sĩ kia?

Sau bao năm bỏ đi bỗng quay trở về, quãng thời gian đó chứng trầm cảm của mẹ anh đã khá lên được một chút, nhưng không lâu sau đó ông ta lại biến mất. Ngay sau ngày ông ta biến mất, mẹ anh liền nhảy lầu tự sát.

Lạc Hiên cúi nhìn Thủy An Lạc, nếu anh nhớ không lầm thì mẹ anh mất ngay sau ngày Lạc Lạc ra đời.

Lạc Hiên siết chặt tay mình, xem ra chuyện này có liên quan lớn tới anh rồi, người họa sĩ kia...

“Tôi biết rồi.” Nói rồi Lạc Hiên lại nhìn Thủy An Lạc nằm trong lòng Sở Ninh Dực, “Chăm sóc tốt cho Lạc Lạc, tôi sẽ tìm được cách giải quyết.” Nói rồi Lạc Hiên nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Sau khi Lạc Hiên đi rồi, Sở Ninh Dực cũng đưa Thủy An Lạc rời khỏi nơi này. Giờ họ cần phải tụ hội lại được với Mân hinh.

Ánh bình minh nhô lên phía hừng đông, sự vùng vẫn quẫy đạp của con rồng khiến hầm băng xuất hiện vết nứt.

Lúc này chú Hạng cũng không còn đoái hoài gì tình hình bên ngoài nữa, chỉ một lòng nghĩ tới Delia.

Lawrence ngẩng lên nhìn con rồng, màu tím trên mình nó giờ đã nhức mắt hơn trước kia rất nhiều.

“Kệ đi, lập tức tiến hành việc cấy ghép tim.” Giọng chú Hạng trầm xuống. Tình hình hiện tại đã vượt ra khỏi suy tính của ông ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ con rồng này cũng không thể bảo vệ nhịp tim cho Delia được nữa.

“Nhưng bọn họ vẫn còn đang ở bên ngoài.”

“Không kịp quản nhiều vậy nữa đâu, trông chừng Sở Ninh Dực là được rồi. Chỉ cần Sở Ninh Dực vẫn còn nằm trong tay chúng ta, đám người ngoài kia cũng không lật trời được đâu, mau phẫu thuật đi.” Nói rồi, chú Hạng liền khom người xuống xoa lên gương mặt lạnh lẽo của Delia, “Công chúa điện hạ, nhanh thôi, em sắp có thể sống lại được rồi.” Ông ta cất lên giọng nói dịu dàng chưa từng thấy.

Lawrence không nói nhiều nữa, nhanh chóng chuẩn bị việc phẫu thuật.

Long Man Việt chết rồi, không ai biết được chuyện khống chế con rồng đó thế nào, tốt nhất là bọn họ không nên mạo hiểm.

**

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc phăm phăm lên núi như đi trên mặt đất bằng phẳng.

A Sơ vẫn đang đứng ngoài hang để canh chừng. Trông thấy Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc đi tới mới gật đầu để họ tiến vào.

“Anh Cả, Lạc Lạc sao rồi?” Mân Hinh vội chạy tới hỏi.

Sở Ninh Dực đặt Thủy An Lạc lên giường đá, “Một lát nữa là tỉnh thôi, đã liên lạc với người bên ngoài chưa?”

“Thủy tổng đã nhận được tin rồi, nhưng ông ấy muốn nói chuyện với anh.” Mân Hinh dè dặt nói.

Sở Ninh Dực biết Thủy Mặc Vân muốn nói gì. Anh thay đổi kế hoạch quá nhanh nên không ai kịp có thời gian để chuẩn bị.

Sở Ninh Dực gật đầu nhận lấy tai nghe Mân Hinh đưa cho sau đó đi sang một bên.

Mân Hinh ở lại chăm sóc Thủy An Lạc, lại nhìn theo bóng lưng của Sở Ninh Dực với vẻ bất an. Cô ở bên Thủy Mặc Vân mấy năm nên cũng xem như hiểu được tính cách của ông.

Lúc này Thủy Mặc Vân vẫn đang trên biển, sau khi nghe thấy giọng của Sở Ninh Dực liền nói: “Con có biết là con đang làm gì không?”

Sở Ninh Dực nhíu mày, “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sau khi kết thúc chuyện này con sẽ giải thích với ba.” Sở Ninh Dực cũng không cuống, người bên kia nghe vậy cũng không biết nên trách cứ thế nào nữa.

“Nhiều nước đều đang dõi theo hành động lần này, không thể để xảy ra chuyện được, chúng ta buộc phải tiêu diệt hết toàn bộ người cải tạo gen.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.

“Con hiểu.” Nói rồi Sở Ninh Dực lại quay lại nhìn Thủy An Lạc vẫn còn đang hôn mê, “Con còn một số chuyện cần phải xử lý, chuyện riêng.”

“Ninh Dực, lúc này chúng ta không thể nói chuyện...”

“Phong Phong đã tìm thấy vị trí của phòng nghiên cứu người cải tạo gen rồi. Tới lúc đó con sẽ bảo cậu ấy dẫn đường cho ba. Chuyện bên này chúng con sẽ tự mình giải quyết.” Sở Ninh Dực cắt ngang lời ba vợ, tỏ rõ thái độ của mình: bên phía ba phụ trách tiêu diệt người cải tạo gen, còn con chủ yếu là giải quyết chuyện riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.