“Ngươi và Sơ Không có lẽ thật sự là hai người khác biệt, không có kí ức, tính
cách cũng khác nhau hoàn toàn, thế nhưng, ta vẫn thích ngươi.” Ta đưa
tay lên, vuốt đầu hắn như trước kia. Mặt hắn tái mét, môi run bần bật
như thể sắp khóc đến nơi: “Ta chưa từng ngờ kiếp này sẽ kết thúc thế
này, cũng chưa từng ngờ, ông trời lại dùng cách này để khiến ta tuyệt
vọng.”
Ta sờ lên ngực hắn: “Phách cuối cùng ta không tìm nữa,
cũng tìm không nổi. Ngươi không muốn nhớ lại chuyện trước kia, thì coi
như là kiếp này ta độc đoán, ta mắc lỗi. Tự do tự tại mà ngươi muốn, sau này sẽ không có sự ngăn cản của ta nữa.”
“Không phải thế… Tiểu Tường, bình tĩnh nghe ta nói đã, không phải như thế… không phải như thế!”
Thế giới trước mắt ta nhòa dần đi, gương mặt của Sơ Không cũng không còn rõ ràng, gió lạnh bên tai khiến mắt ta ươn ướt, chừng như sắp khóc đến
nơi, ta thở dài: “Có phải hay không… cũng tùy ngươi thôi…” Đường xuống
suối vàng quanh có trải ra trước mắt ta, con đường này đã đã đi bảy lần, sau này sẽ không bao giờ bước lên nữa.
Ta ngoảnh đầu lại nhìn Sơ Không ôm khối thi thể đã không còn hơi thở, khẽ nghẹn ngào: “Đừng bỏ ta, Tiểu Tường đừng bỏ lại ta…”
Ta quay đầu đi, quyết tâm bước lên đường xuống suối vàng. Dù có là Sơ Không nào thì sau này ta cũng không tìm nữa.
Minh phủ, ta bước vào điện Diêm Vương trong ánh mắt chăm chú của đám tiểu
quỷ. Diêm Vương đã về, ông ta đang bò lên bàn viết cái gì đó, nghe thấy
tiếng ta mở cửa, lão ngẩng đầu lên nhìn ta, thoáng sửng sốt rồi nhìn ra
phía sau ta: “Sơ Không… thần quân đâu?”
“Ở nhân gian, hắn muốn làm người phàm.”
Phán quan ngồi bên nhướng mày: “Ngươi đi thu thập hồn phách thật?”
Ta gật đầu, chỉ thấy lòng mình nao nao: “Bảy kiếp tình duyên đã xong rồi,
Cẩm Liên cũng đã biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian, chúng… ta…” Ta cụp
mắt, ngừng một lát mới nói tiếp: “Ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ,
liệu có thể khôi phục tiên thân, quay về Thiên giới được chưa?”
Diêm Vương và phán quan nhìn nhau, hai người trầm ngâm một lát, rồi Diêm
Vương nói: “Tất nhiên là được, nhưng cứ để mặc Sơ Không thần quân ở nhân gian như thế có ổn không? Nếu kiếp này chết đi xuống đây uống canh Mạnh Bà thì có thể đời đời kiếp kiếp đều phải làm một người bình thường.”
Chuyện này sao ta không biết, đó cũng là chuyện bấy lâu nay ta luôn sợ. Năm
tháng sau này, sẽ không còn ai có kí ức giống ta nữa, chỉ để lại một
mình ta hoài niệm, cho tới khi ta cũng dần quên đi. Những lời chúng ta
đã hứa sẽ không có ai thực hiện, tất cả hỉ nộ ái ố mà ta và Sơ Không
trải qua đều hóa thành mây khói đã qua, không còn tồn tại.
“Cứ để hắn làm người phàm đi.” Ta đáp, “Đó là mong muốn của hắn.”
Diêm Vương nghĩ một lát rồi mới nói: “Lẽ nào Tiểu Tường Tử đang giận dỗi?
Sau khi mất trí nhớ, Sơ Không thần quân đã làm chuyện gì khiến ngươi
không vui ư?”
Ta lườm Diêm Vương, bực bội vì bị nhìn thấu: “Liên quan gì đến ông! Đưa ta về Thiên giới! Ta muốn về Thiên giới!”
Diêm Vương vuốt mũi, nhẫn nại khuyên ta:
“Vợ chồng son cãi nhau cũng được, nhưng chỉ cãi thôi, chuyện quan trọng thế này, không đùa được đâu. Nếu ngộ nhỡ Sơ Không thần quân đời đời kiếp
kiếp làm người phàm thật thì người khổ chính là ngươi đó, hơn nữa…” Lão
lầu bầu: “Ta còn đặt mười lượng vàng mà.”
Vừa nhắc tới mười lượng vàng là ta lại nhớ tới mười đồng của mình, vì thế càng bực hơn: “Muốn
để tên ngốc đó về Thiên giới thì Diêm Vương tự đi khuyên đi! Ta chẳng
quan tâm, hắn muốn chịu khổ ở nhân gian thì cứ để hắn chịu khổ!” Nói
xong ta quay người định đi, nhưng khi tới cửa điện Diêm Vương vẫn không
thấy ai tới khuyên bảo, ta bĩu môi, ngoảnh đầu lại: “Này… À ừm, cho ta
mượn gương kiếp trước của lão về chơi mấy ngày.”
Diêm Vương liếc ta một cái: “Nha đầu kia, ngươi lại giấu âm mưu quỷ kế gì đó hả?”
“Bí mật của phụ nữ.”
Lúc quay lại Thiên giới, tất cả mọi vật đều trông vừa quen vừa lạ, chúng
tiên nhìn thấy ta đều vui vẻ qua chào, hầu như không hề khác gì so với
trước khi ta hạ giới. Thiếu một Sơ Không thần quân thì Thiên giới vẫn là Thiên giới, thần tiên bạc tình, không như người phàm. Có lẽ trước khi
hạ giới ta cũng thế, nhưng lúc này đây…
Chỉ cần cúi đầu là ta có thể ngửi thấy tục khí cõi trần vương khắp người mình.
Quay về điện Nguyệt lão, dây tơ hồng trong điện vẫn bị lão làm rối tung rối
bù như xưa. Ta quẹo ra sân sau lại thấy Nguyệt lão lén uống rượu rồi
trốn đi ngủ, tật xấu của ta đúng là học từ Nguyệt lão mất hết chuẩn mực
này. Ta bước lên, túm hai sợi râu bạc của lão, không thèm nể tình giật
phăng xuống.
“Ai ui!” Nguyệt lão kêu đau, ôm cằm tỉnh dậy, một lát sau mới đưa mắt nhìn ta: “A, Tiểu Tường Tử, con về rồi à!”
Ta lừ mắt, lão thức thời đổi cách gọi: “Được rồi, Tiểu Tường. Vừa về đã
làm khổ lão già này rồi! Phải rồi…” Nguyệt lão ngó nghiêng xung quanh,
nói thầm bên tai ta: “Con hạ giới có thành đôi với Sơ Không thần quân
không? Thiên giới đánh cược, ta cá hai đứa không thành đôi, mất năm
lượng vàng đó.”
“Tin nội bộ.” Ta thổi hai cọng râu dài kia đi,
“Nếu lão không muốn mất tiền thì mau đi đổi đi.” Nguyệt lão tròn mắt
nhìn ta, ta cười đáp: “Con lấy tiền công cả đời sau của mình ra cược,
chắc chắn con và Sơ Không sẽ thành đôi.”
Nguyệt lão sững sờ nhìn
ta một lát, quay người lấy một cái bàn tính ra gảy gảy: “Tiền công cả
đời của con cũng chưa đến năm lượng vàng, tin của con cũng không đáng
tin.”
Miệng ta giật giật: “Tùy lão!” Nói xong, ta ôm gương kiếp
trước trong ngực chuồn về phòng mình, đóng cửa lại, ta đặt gương kiếp
trước lên bàn, thấy hơi bối rối. Thực ra vừa nãy Nguyệt lão nói cũng
đúng, tiền lương cả đời của ta không được năm lượng vàng, tin tức của
mình cũng chẳng biết đúng hay sai.
Ta chỉ đoán theo trực giác của mình, hay nói cách khác là ta đang dựa vào sự tin tưởng dành cho Sơ Không mà đánh cược…
Ta tin chắc rằng Sơ Không sẽ không nhập ma.
Dù hắn không còn trí nhớ, dù hắn có muốn chứng minh bản thân thế nào, dù
hắn đang ghen hay đang giận, nhưng hắn nhất định sẽ không làm theo mong
muốn của Cẩm Liên, không nhập ma, hắn luôn là một người tốt bụng. Sơ
Không thần quân hống hách cũng được, Lục Hải Không cũng được, thịt viên
Không cũng không sao, ta luôn tin tưởng sự ngay thẳng, dịu dàng và lương thiện ẩn sâu trong trái tim hắn.
Hơn nữa chuyện thịt viên Không
muốn nhập ma quả thực rất kì lạ. Hắn nói Cẩm Liên đã trú trong cơ thể
hắn ba năm, nếu hắn đã đồng ý cho Cẩm Liên nhập hồn thì vì sao ba năm
trước không đi theo kẻ kia luôn mà phải đợi tới tận giờ? Ta dám đoán
thịt viên Không vì bất cẩn mới bị Cẩm Liên nhập vào cơ thể, hơn nữa còn
bị ảnh hưởng bởi Cẩm Liên, nhưng hắn lại sợ ta lo lắng, vì thế mới không nói cho ta hay.
Hắn quan tâm tới ta, hơn nữa còn quá quan tâm.
Ta nhìn sang gương kiếp trước, mặt kính lay động, ta thấy Sơ Không vẫn
đang ôm lấy khối thi thể bị ta bỏ lại kia, người hắn cứng đờ như thể
cũng hóa thành xác chết, không thể cử động được nữa.
“Ta không
phải là Sơ Không thần quân.” Hắn thì thào, giọng khàn khàn, “Trong lòng
ta không có muôn dân bá tính, cũng không có đúng sai tốt xấu, ta chỉ
muốn bảo vệ Tiểu Tường, ta chỉ muốn bảo vệ Tiểu Tường mà thôi. Tự do gì, tự tại gì ta cũng không cần, chỉ cần có thể trở thành người nàng thích, có thể khiến ánh mắt nàng dừng lại trên người ta dù chỉ một giây, biết
nàng thích ta là đã đủ rồi.”
“Ta thực sự không muốn khiến nàng
tức giận, ta chỉ sợ… sợ bản thân mình một ngày nào đó mất kiểm soát sẽ
khiến nàng bị thương, vì thế mới nghĩ cách bỏ đi. Ta chỉ nghĩ…” Hắn
nghẹn lại, vùi đầu vào hõm cổ của ta giống hết như lúc ta dỗ dành hắn,
“Ta chỉ nghĩ rằng không thể để kẻ trong cơ thể này làm hại nàng, ta chỉ
muốn ra sức bảo vệ nàng, ta chỉ nghĩ rằng nàng có thất vọng về ta, vậy
sau khi ta chết, liệu nàng có đau lòng chút nào không?”
Ta bỗng
thấy nhói đau, nghe hắn nói tiếp: “Xin lỗi, ta ngốc quá… ngốc hệt như
hồi bé vậy, không nghĩ ra được cách nào hay hơn!” Hắn khóc không thành
tiếng, “Nàng hãy dậy đánh ta đi, dạy dỗ ta đi, thế nào cũng được, chỉ có điều… đừng bỏ ta lại.”
“Nàng biết mà, điều ta sợ nhất, chính là thế này…”
Quả nhiên, y như những gì ta suy đoán.
Ta cố gắng áp chế những cảm xúc phức tạp trong lòng, dùng lí trí suy nghĩ. Ba năm trước Cẩm Liên xâm nhập vào cơ thể, kể cho hắn nghe những chuyện trước kia, cố gắng dụ hắn vào tà đạo, mà Sơ Không vẫn không chịu tin
lời gã, nhưng chắc chắn tà khí có ảnh hưởng tới Sơ Không.
Từ đó,
mười lăm hàng tháng Sơ Không lại về một lần. Mười lăm hàng tháng là lúc
thanh khí ở nhân gian cường thịnh nhất, lúc đó về thăm ta chắc chắn là
hắn có thể hoàn toàn áp chế tà khí, sau đó mấy tháng cũng không về, có
lẽ là vì hắn không đủ sức khống chế tà khí trong người nữa.
Đêm
giao thừa, hắn quay về, sau khi ta kể cho hắn nghe mọi chuyện trong quá
khứ, hắn tìm một lí do, kiếm một cái cớ, nói thêm vài câu đáng ghét để
khiến ta giận, đánh ta ngất, mỗi lần hắn nhìn ta bất lực, mỗi lần nói
với ta rằng đừng đi tìm hắn nữa. Giờ bình tĩnh nghĩ lại, thực ra những
hành động này chẳng phải là đang từ biệt ta sao.
Hắn đưa Cẩm Liên tới nơi trước kia gã từng chết cùng Sơ Không, hắn muốn đưa tất cả về
điểm ban đầu, hắn muốn ta coi như đời này chưa từng tìm thấy hắn.
Ta tưởng rằng thịt viên Không đã không khác gì người bình thường, nhưng
giờ ta mới biết, hắn thật ngốc, hắn muốn cùng chết với Cẩm Liên, mà hắn
lại sợ lúc hắn chết đi không biết tới an ủi ta bằng cách nào. Vì thế hắn đề phòng bằng cách dùng cái cách ngốc nghếch ấy, khiến ta thất vọng,
tuyệt vọng về hắn, sau đó khi hắn ra đi ta sẽ không đau lòng.
Đúng là…
Ngốc hết thuốc chữa!
Hắn thật sự nghĩ rằng ta ngốc đến vậy sao, thật sự cho rằng ta không nhận
ra hành động của hắn có gì kì lạ, thật sự tưởng rằng hắn làm thế này thì có thể bảo vệ ta? Ta nghiến răng, lúc này thật muốn túm cổ áo hắn rồi
gào lên: “Sao kiếp này ngươi ngu thế hả! Ngươi xem ngươi đã dày xéo một
cuộc đời vốn có thể rất tươi đẹp thành cái gì đi!”
Có điều đã tới nước này rồi thì cũng cho qua, ván cược đầu tiên về thịt viên Không cũng coi như thắng. Còn ván thứ hai…
Thịt viên Không, không phải ngươi muốn bảo vệ ta sao? Không phải ngươi sợ ta vứt bỏ ngươi nhất sao?
Được thôi, ta để ngươi không bảo vệ được ta đấy, ta muốn chết trước mặt
ngươi một lần đấy, để ngươi biết rằng những gì ngươi làm đều sai rồi,
gắng sức cũng vô dụng! Nếu ngươi sợ ta vứt bỏ đến vậy thì hãy cố gắng tu tiên đi! Cố gắng tìm phách cuối cùng của mình, dựa vào chính bản lĩnh
của mình mà tu lại được tiên thân, trở thành Sơ Không thần quân, đường
đường chính chính như một nam tử hán lên Thiên giới tìm ta.
Ta cá là Sơ Không có bản lĩnh và dũng khí đó.
Sơ Không vẫn đang cúi đầu nghẹn ngào trong gương kiếp trước, có lẽ đối với hắn mà nói, ta đã biến mất hoàn toàn rồi. Hắn cần thời gian để vượt qua ám ảnh, mà ta vẫn luôn tin rằng Sơ Không rất kiên cường, chỉ có Sơ
Không như thế mới xứng là người ta thích.
Thú hươu ngựa bên cạnh lấy sừng huých hắn hai cái, như muốn an ủi hắn. Ta úp gương kiếp trước
xuống, đợi tới khi Sơ Không quay về, chúng ta sẽ cùng đưa hươu ngựa lên
Thiên giới, chúng ta cùng cưỡi nó, sau đó đi thực hiện lời hứa Sơ Không
từng hứa với ta.
trong năm ngày, ta không hề chạm vào gương kiếp
trước. Ta lại gật gù trông điện Nguyệt lão như trước kia, ván cược ta và Sơ Không có thể thành đôi hay không ngày càng nóng, chúng tiên thấy Sơ
Không trở thành người phàm, mà ta lại bất cần ngủ trước điện Nguyệt lão
thì đặt lại cửa như ong vỡ tổ, cho rằng hai chúng ta chắc chắn không thể thành.
Nhưng Nguyệt lão lại lẳng lặng rút hầu bao thêm năm lượng vàng, thêm năm lượng trước kia nữa tổng cộng là mười lượng, đổi hết
sang cửa “Thành đôi”. Chúng tiên nghĩ lão làm thế chỉ vì muốn an ủi ta
mà thôi, nhưng ta biết, ông già kẹt sỉ này sẽ không bao giờ mang tiền
bạc ra an ủi ta, lão tin tưởng ta…
Hay nói cách khác, ngày nào
lão cũng nhân lúc ta không để ý mà lén mò vào phòng ta xem gương kiếp
trước, sau đó tin tưởng Sơ Không.
Năm ngày trên trời, năm năm dưới đất, giờ thịt viên Không cũng đã hai mươi ba tuổi.
Hôm nay ta vẫn không định xem gương kiếp trước, ta biết tính mình, càng xem càng lo, càng nghĩ linh tinh, chẳng thà cứ bình thản còn hơn. Cùng lắm
thì kiếp này Sơ Không chết, kiếp sau ta lại xuống tìm hắn là được. Cùng
lắm thì hắn quên ta, ta lại dùng sự quyến rũ của mình để khiến hắn lại
yêu ta lần nữa thôi.
Chuyện đời điều khó nhất chính là kiên trì.
Ta ngáp một cái, ngồi trên bậc thềm đổi tư thế khác chuẩn bị đánh một
giấc, thì bỗng nghe thấy tiếng chim hỷ tước bên Nam Thiên Môn kêu lên,
đó là dấu hiệu đón chào thần tiên mới phi thăng. Thiên giới này, ngoài
thần tiên nửa mùa được Nguyệt lão điểm hóa ta đây thì đã năm trăm năm
ròng không có ai phi thăng thành tiên.
Đúng là chuyện vui của Thiên giới.
Ta cũng ngầm đoán trong bụng, nhưng vẫn không dám xác minh thì nghe thấy
tiếng cười sung sướng trong điện của Nguyệt lão vọng ra ngoài: “Ha ha
ha! Đặt trúng rồi! Tiền là của ta! Núi vàng của ta ơi đợi Nguyệt lão gia gia nhé! Ta tới đón các ngươi ngay đây!”
Nhìn dáng vẻ chạy như
điên của Nguyệt lão, ta mới biết, đáng lẽ mình nên vui mới đúng. Nhưng
trái tim đang đập loạn cào cào lại khiến ta không nhấc nổi chân, nói gì, làm gì, ta tưởng mình có thể thản nhiên gặp lại, nhưng ngay trước khi
gặp ta mới biết thì ra luống ca luống cuống trong giây phút quan trọng
cũng có thể tha thứ được.
Ta còn đang do dự thì bỗng thấy một
bóng đen cưỡi áng tường vân cháy xém ở phía chân trời, lảo đảo bay về
phía điện Nguyệt lão. Hắn bay rất chậm, như thể lúc nào cũng có thể bị
ngã. Ta đang định giúp hắn cưỡi đám mây cháy xém kia cho vững thì còn
chưa kịp giơ tay lên, người phía trên đã ngã phịch xuống dưới tấm thảm
tường vân trước điện, bụp một cái, y như tiếng đánh rắm.
Ta chớp mắt, nhìn người đó khổ sở rút đầu ra khỏi tấm thảm tường vân.
Hắn trông thật nhếch nhác, tóc bị sét lịch kiếp tàn phá, mặt mũi nhem
nhuốc, quần áo bẩn thỉu, nhưng không cần nhìn mặt của hắn, ta cũng biết
hắn là ai.
“Mẹ kiếp!” Hắn đứng dậy, phủi quần áo của mình, “Mắt mù à? Không biết đường ra đây đỡ ông!”
Không biết vì sao khóe mắt ta lại đỏ lên: “Sơ Không…” Quả thật hắn kiên cường y như trong suy nghĩ của ta, tự tìm một phách còn thiếu về, tự nỗ lực
tu thành tiên thân, tự chịu trận sét lịch kiếp, đưa một Sơ Không hoàn
chỉnh tới trước mặt ta.
Nghe thấy tiếng ta gọi, Sơ Không cũng ngớ ra, sau đó cau mày, day day thái dương, giọng có chút phiền muộn:
“Không… Đợi đã, nàng đừng vội, ta phải suy nghĩ xem nên dùng thái độ gì
nói chuyện với nàng. Thật rắc rối!”
Bảy kiếp tình duyên, ta đã
thấy quá nhiều dáng vẻ khác nhau của Sơ Không, có lẽ hắn còn thấy rắc
rối hơn cả ta. Nhưng đâu có sao, bởi vì người trong mọi kí ức của ta đều là hắn, đó là điều hạnh phúc nhất.
Có điều trước khi hạnh phúc…
Ta thò tay ra, đòi hắn bồi thường bằng cái điệu rất đáng ghét:
“Mười đồng của ta vì chàng mà mất, chàng phải đền cho ta!”
Sơ Không chớp mắt nhìn ta một lát, sửng sốt nhìn chằm chằm lên án ta: “Ông liều mạng tu tiên để lên đây gặp nàng, đến thắt lưng cũng bị sét lịch
kiếp đánh nát! Nàng còn dám đòi ta mười đồng, ta đào đâu ra mười đồng
cho nàng!”
“Không có?” Ta nhướng mày, nói nghiêm túc, “Không đền? Vây đưa ngươi đây, lấy thân báo đáp!”
Sơ Không ngẩn người, nghiêng đầu sang chỗ khác vuột mũi, lẩm bẩm:
“Không phải đã là người của nàng từ lâu rồi sao…”
Ta mềm lòng, nhào lên phía trước, không quan tâm lúc đó Sơ Không nhếch
nhác thế nào, cũng không quan tâm mặt hắn bẩn ra sao, cắn lên môi Sơ
Không một cái, sau đó lại nhả ra: “Đóng dấu! Sau này chàng là đầy tớ của ta, tiền chàng kiếm được đều là của ta!”
Sơ Không lại sững người, ngơ ngác nhìn ta một lúc lâu, thở dài bất lực: “Chuyện đó không làm như vậy!”
Hắn cúi đầu xuống, áp môi lên môi ta, cảm giác ấm áp dần lan tỏa, dần trở
nên ướt át. Hắn dạy cho ta biết rốt cuộc chuyện này phải làm thế nào
bằng sự cẩn thận hơn hẳn bản tính thường ngày, có lẽ sau này còn có thể
dạy ta càng nhiều chuyện… ờm, đứng đắn hơn…