Chương 14: Cmn, ta là thái giám a!
Trung Nguyên đại lục chia thành ba nước lớn, theo thứ tự là Tề quốc, Thuỷ quốc và Đại quốc. Đứng đầu nước Tề là đại vương Tề Thuỷ Mặc, người này tính tình bất định, làm việc cơ trí, thủ đoạn hung hăng tàn bạo, xưa nay không đụng nữ sắc, lên ngôi từ năm 13 tuổi, mất hai năm để ổn định giang triều, dùng ba năm còn lại đưa Tề quốc lên ngai vị trên đỉnh cao.
Nương là thái hậu Mộc Thanh Từ, khi xưa là phi tần thất sủng của tiên đế, bà là người nhát gan, nhu nhược, sinh con ra nhưng lại không thể chăm lo bảo bọc bởi vì bà vô cùng ích kỷ, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới bản thân, nhưng cũng nhờ vậy mà khi xưa, Tề Thuỷ Mặc nhi tử của bà mới không bị người ta hại chết.
Hắn từ nhỏ đã là một đứa trẻ vô cùng trầm tĩnh, đôi lúc hắn trầm tĩnh đến mức khiến người ta nhầm rằng hắn không có trí não, là một đứa trẻ vô năng. Bởi vì a nương thất sủng nên hắn cũng không được tiên hoàng chú ý đến, thường xuyên bị mấy huynh đệ cùng cha khác mẹ hiếp đáp, tuy mỗi lần bị người ta nhục nhã hắn đều im lặng nhưng không có nghĩa là hắn không trả thù, ngược lại hắn còn kết thù rất lớn, thứ hắn cần chỉ là thời cơ.
Năm hắn 13 tuổi, tiên hoàng băng hà, hắn một tay dọn sạch chướng ngại vật, thân đầy máu tươi bước lên ngai vị, triều thần sợ hãi, run rẩy thuần phục dưới lưỡi kiếm của hắn, vào lúc đó chỉ cần một hơi hắn thở ra là đã tràn ngập sát khí. Tuy nhiên cũng có rất nhiều lão quan thần khinh thường, vũ nhục hắn, điển hình là Bích Lương tể tướng, lão kéo 3 ngàn quân vào cung, lập mưu giết hại hắn, ai ngờ âm mưu đổ vỡ, hắn dùng ba trăm người, diệt sạch quân của lão rồi kéo tới nhà, tặng cho thân nhân của lão một cái đầu người, sau đó ban lệnh diệt toàn họ.
Những người có liên quan cũng không tránh khỏi cái chết, không một ai sống sót sau vụ diệt môn đó, tuy nhiên không phải lúc nào hắn cũng chu toàn tất cả mọi việc, trong đêm trăng máu ấy, một đứa bé đã may mắn thoát khỏi lưỡi kiếm sinh tử, đứa bé ấy tên gọi Bích Hoa, là cháu trai của tể tướng Bích Lương.
Tề Thuỷ Mặc đương nhiên cũng biết chuyện này, hắn đã cho người truy lùng hơn tám năm nay, vẫn biệt tung biệt tích, tuy nhiên trong một lần hắn tẩy trắng toàn bộ nhân khẩu trong hoàn cung đã vô tình phát hiện ra, hài nhi năm nào nay đã trưởng thành, thân phận hiện tại là một tiểu thái giám tên gọi Tiểu Hoa Tử. Hắn cũng rất muốn biết tiểu tử kia sẽ làm cách nào để trả món nợ năm xưa này đây.
*
Trong viện Bát Nhân, nơi ở của toàn bộ thái giám, cung nữ trong cung, một tiểu thái giám đang nằm lăn lốc trên giường, hai mắt nhắm tịt, miệng há thật to, bên mép còn vươn lại chút nước bọt. Mà người này đích thị là Bích Hoa, tức danh Tiểu Hoa Tử, là tiểu thái giám nhỏ tuổi nhất trong viện Bát Nhân.
Thân hình khẽ động, Bích Hoa linh hồn liền trực tiếp đổi thành Tô Phá Nguyệt. Nàng lấy tay che miệng ngáp một cái, tay dụi mắt ngồi dậy, mặt ngái ngủ nhìn xung quanh, cho đến tận bây giờ nàng vẫn chưa thể quen được cái cảm giác đang khi sung sướng liền bị người ta đem tới một nơi khác, tỉnh dậy thì bạn giường cũng biến đâu mất tiêu.
Nàng vò đầu bức tai, để cho ký ức của cỗ thân thể này toàn bộ lưu hết vào đầu nàng, lưu xong mới thẫn thờ phát hiện ra, lần này nàng không những xuyên thẳng vào hoàng cung mà còn nhập thể vào thân xác của một tiểu thái giám, lúc này nàng chỉ muốn chửi một câu:
“ Cmn, ta là thái giám a! “
Dồn hết bực tức vào Thiên lão gia, nàng vội vàng đứng dậy, ngó xung quanh chắc chắn không còn ai mới thò tay vào trong quần kiểm tra thử, vừa chạm vào thịt mềm nàng liền kinh hãi ngẩng mặt lên, thốt không nên lời, nàng đứng ngây ra một lúc, đến khi nghe tiếng gọi tập họp ngoài sân mới vội vàng chỉnh quần áo, tóc tai, chạy ra ngoài.
Nhìn tổng quản thái giám trước mặt, nàng lo sợ nuốt ực một tiếng, sau đó yếu ớt cất giọng hỏi:
“ Tổng quản, ta...ta làm sai gì sao? “
“ Không có.” Lão nheo mắt nhìn chằm chằm nàng trong đội ngũ thái giám.
“ Vậy...sao ngươi lại nhìn ta với ánh mắt đó? “
Lần này lão không thèm trả lời, chỉ quăng đi một ánh mắt rồi trở về chỗ, hắng giọng thông báo:
“ Ba ngày sau là sinh thần của hoàng thượng, ta sẽ chọn ra tám người để phục vụ cho hoàng thượng trong buổi tiệc hôm ấy. Người đầu tiên....” Lão ngắt quãng khiến cho chúng sanh ở phía dưới nín thở chờ đợi, đột nhiên lão chuyển ánh mắt chiếu thẳng vào nàng, đọc to:
“ Tiểu Hoa Tử.”