Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Chương 1: Chương 1: Tiểu Tướng Công, Mau Lột Áo!




Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Dưới Âm Tỳ địa ngục là một cõi lạnh lẽo âm u. Con đường trước mặt nàng rải đầy sỏi đá, hai bàn chân trắng nõn không biết từ lúc nào đã bị đá làm cho xước chảy máu. Nhưng mà, ngay giờ phút này đây, nàng đã không còn tâm trạng nào để quan tâm tới vết thương trên chân, bởi vì, nỗi sợ hại đã chiếm lấy lý trí của nàng.

Hai bên đường đầy rẫy những âm hồn ma quỷ giống như nàng, trên mặt họ là những nỗi sợ hãi, kinh ngạc cùng đau đớn. Nàng cũng như họ, lê từng bước chân theo sát hai gã quỷ sai.

Hai gã dẫn nàng tới chỗ Diêm Vương, trên đường đi, nàng đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của họ. Thì ra, nàng còn chưa có hết dương thọ, bọn họ chính là bắt nhầm người rồi.

Nhưng mà nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, dù gì nàng cũng đã sống ở trần thế 30 năm, cũng không còn lưu luyến gì nữa, những gì nên trải qua nàng đều đã trải, chỉ còn lại một nguyện vọng duy nhất... Nếu lát nữa, Diêm Vương có cho nàng một cơ hội thì chắc chắn nàng sẽ dùng nó để thoả mãn ước nguyện của mình.

Thoáng một chốc suy nghĩ, hai gã quỷ sai đã dẫn nàng tới ngay trước cửa nha môn, cánh cửa vừa hé mở, nàng liền thấy được cảnh vật bên trong, mà thứ duy nhất hấp dẫn được nàng đó chính là cái gã nam nhân đang an toạ trên chủ vị.

Bởi vì quá tối cho nên nàng không nhìn rõ được dung nhan của hắn, chỉ thấy phía dưới là phần thân ngực đầy dũng mãnh, hai bả vai to lớn của hắn dù có giấu dưới mười lớp vải thì cũng bị nàng nhìn ra được. Đáng tiếc là, vì hắn đang ngồi nên cái bàn đồ sộ phía trước đã che mất phần dưới của hắn, nàng không nhìn được nên tiếc nuối lè lưỡi liếm mép một vòng.

Đúng lúc này hắn chợt lên tiếng:

“ Phía dưới là ai?”

Nàng chưa kịp trả lời thì một trong hai gã quỷ sai đứng bên cạnh đã tiến lên giành nói trước:

“ Bẩm, đây là âm hồn bị nhầm lẫn. “

Hắn im lặng, nhíu mày nhìn xuống dưới, ánh mắt vừa vặn chạm phải nàng, hầu kết khẽ chuyển động, âm thanh khàn khàn lại tiếp tục vang lên:

“ Ngươi có nguyện vọng gì không?”

Ánh mắt nàng lập tức lấp lánh, nàng biết chắc là thể nào hắn cũng sẽ hỏi câu này, vì thế từ lúc nãy trên đường đi nàng đã suy nghĩ rất kỹ. Nàng không ngần ngại mở miệng:

“ Nguyện vọng của ta là....”

*

Giang Nam trấn, phủ Tống gia.

Bên trong đang tưng bừng mở tiệc, hôm nay là ngày đại hỷ của Đại thiếu gia nhà họ Tống - Tống Mãnh.

Từ trước tới giờ, cả Giang Nam trấn ai ai cũng đều biết, Giang lão gia là thương nhân lại tốt bụng, thích giúp đỡ người nghèo khó, nhưng số ông ấy lại không may mắn, trời cao ban cho hai đứa con trai, đứa lớn thì đần độn ngu ngốc, trí não cứ như một đứa bé. Đứa nhỏ thì lưu manh, háo sắc, cả ngày chỉ biết rong ruổi ngoài đường chọc phá khuê nữ nhà người ta. Bởi vì trí não đần độn, nên mặc dù nhà giàu có nhưng không một ai chịu lấy Tống Mãnh, khó khăn lắm mới tìm được một nàng dâu cho nhi tử, Tống lão gia cũng chỉ đành phải chắp tay cầu nguyện, mong cho mọi sự diễn ra suôn xẻ.

Từ đầu ngõ, lão đã thấy nhị nhi tử của mình thay thế anh nó ngồi trên lưng ngựa dẫn đầu đoàn rước dâu đi về phía cổng nhà. Lão nhanh chân bước ra, ngó coi.

Trên lưng ngựa, mặc dù Tống Thần khá khó chịu nhưng cũng đành im lặng, dù gì thì hôm nay cũng là ngày đại hỷ của đại ca gã, dù nổi hứng muốn quậy phá cũng đành chấp nhận thay thế đại ca đi đón tẩu tử.

Bên trong kiệu hoa, Tô Phá Nguyệt từ từ tỉnh lại, đập vào mặt nàng là một màu đỏ tươi, thấy lạ, nàng lần mò vén khăn trùm đầu lên, nhìn kỹ mới phát hiện thì ra đây là kiệu hoa.

Cùng lúc đó, trong đầu nàng bỗng dưng truyền đến một lượng tin tức khổng lồ khiến nàng không sao tiếp thu kịp, sau một hồi tĩnh lặng, rốt cuộc nàng cũng đã biết được tất cả mọi thứ về cỗ thân thể này.

Nàng hiện tại tên gọi là Đỗ Nguyệt, là con gái của một nông gia đầu trấn. Nhà nghèo, mẹ lại mất sớm nên phải sống chung với cha và kế mẫu. Từ nhỏ đã phải làm lụng vất vả, được mỗi cái nhan sắc xinh hơn người mà thôi.

Vì tham tiền, cha nàng đã không thương tiếc gả nàng cho một tên ngốc tử. Hiện tại, dù có muốn, nàng cũng không cách nào để trốn thoát, bên ngoài có rất nhiều người đang vây xem, vì vậy nàng đành phải tiếp tục chờ đợi thời cơ đến.

Bên ngoài, trống kèn thổi tưng bừng, nơi nào cũng tràn ngập sắc đỏ, mọi người đều vui mừng khôn xiết.

Nàng ngồi bên trong kiệu hoa, nhìn thấy kiệu dừng lại liền biết thời khắc bái đường đã tới. Nàng thở dài một hơi, lấy hết dũng khí vén màn ra, một bàn tay từ bên ngoài đưa vào, nàng cầm chặt, một tay còn lại cẩn thận vén váy, nhẹ nhàng bước xuống kiệu.

Bởi vì tấm vải trùm đầu khá mỏng nên nàng cũng có thể lờ mờ thấy được quang cảnh bên ngoài, liếc thấy dung mạo của người bên cạnh, nàng liền khẳng định người này chắc chắn không phải là Tống Mãnh.

Theo như những gì được miêu tả, Tống Mãnh là một người đần độn, trí não ngây ngốc như trẻ nhỏ, mà người bên cạnh nàng không những có động tác liền mạch, dứt khoát mà khuôn mặt lại còn rất sáng sủa, nhìn không giống một tên ngốc tử chút nào.Nàng nghĩ có lẽ tân lang thật sự đang chờ trong đường sảnh.

Đúng như nàng dự đoán, vừa bước chân vào đường sảnh, người bên cạnh đã được thay bằng một người khác, người này động tác chậm chạm, đôi khi lại còn hay ngẩn người.

Khó khăn lắm mới làm xong nghi lễ bái đường, nàng được bà mối cùng nha hoàn dẫn về phòng. Tân lang thì bị mọi người giữ lại, nhưng theo nàng nghĩ thì có lẽ cũng không được lâu đâu.

Nửa khắc sau, tân lang cũng được nha hoàn dẫn về phòng, hắn ngây ngốc làm theo sự hướng dẫn của bà mối, giở khăn trùm đầu của nàng ra.

Ấn tượng đầu tiên của nàng về hắn chính là, hắn rất đẹp, thật sự rất đẹp, thân hình cân đối, mảnh mai như thư sinh, nhưng mà điều quan trọng nhất chính là, đôi mắt của hắn, đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh, chứa đầy nước, dường như nó có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy hắn, cơ thể của nàng bỗng chốc nóng bừng, ngọn lửa trong lòng cũng dần dần lớn lên. Ý định bỏ trốn lúc đầu cũng từ từ tiêu biến.

Nàng nhìn quanh, bà mối không biết từ lúc nào đã đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại mình nàng và hắn.

Nhìn bộ dạng sợ sệt của hắn, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng gọi hắn:

“ A Mãnh, lại đây nào. “

Hắn ngoan ngoãn chầm chậm tiến đến, ngây ngốc đứng trước mặt nàng không biết phải làm gì. Nàng tiếp tục nhẹ giọng nói với hắn:

“ A Mãnh, đừng sợ, bây giờ ta đã là nương tử của chàng, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau. “

Hắn dường như nghe hiểu lời nàng, ô ô vài tiếng trả lời. Nàng nói:

“ A Mãnh ngoan, chàng giúp ta tháo trâm cài nha. “

Nói rồi nàng cầm tay hắn, bàn tay to lớn nhưng lại không thô ráp, ngược lại còn rất mịn màng, từ từ hướng dẫn hắn cách rút trâm cài.

Tống Mãnh lúc đầu có phần khó khăn, nhưng từ từ hắn cũng đã biết cách rút, ngược lại còn rất chăm chú giúp nàng tháo trâm cài. Cây trâm cuối cùng bị vướn vào tóc nàng khiến hắn không tài nào rút ra được, phải dùng tay ngây ngốc gỡ ra, Tô Phá Nguyệt ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào hắn, lửa trong người cũng ngày một lớn dần.

Khi Tống Mãnh thành công rút được cây trâm cài cuối cùng ra, tóc đen dài của nàng cũng được thả xuống, nàng lập tức nhào vào lòng hắn, đè hắn xuống giường, môi vừa vặn chạm vào môi hắn, nàng dùng lưỡi tách môi hắn ra, tiến sâu vào trong, quấn lấy lưỡi hắn.

Hai tay nàng bận bịu tháo thắt lưng hắn ra, bắt đầu cởi từng lớp áo một, cho tới khi thân trên của hắn không còn sót lại mảnh vải nào.

Bên này, Tống Mãnh cũng có chút sợ hãi khi bị nàng đè xuống, bất chợt hắn cảm giác được vị ngọt từ trong miệng truyền tới, ngây ngốc thưởng thức nó, nhưng mà cũng không được lâu dài, bởi vì hắn quá sợ hãi, quên mất rằng mình phải thở ra cho nên càng lúc hắn lại càng thấy ngộp.

Tống Mãnh chịu không nổi, ô ô vài tiếng kháng cự rồi bật khóc. Tô Phá Nguyệt hăng say cởi đồ của mình ra, cho tới khi còn lại mỗi cái yếm thì nàng bỗng nghe thấy tiếng khóc dưới thân mình, hoảng hốt nhìn lại thì thấy khuôn mặt anh tú kia đã nhèm nhẹp nước mắt.

Nàng đau lòng ngừng tay lại, ngồi dậy dỗ dành hắn.

“ A Mãnh ngoan, đừng khóc mà, nếu chàng không muốn thì ta không làm nữa.”

Tống Mãnh phía dưới phát hiện nàng đã ngừng lại cũng không tiếp tục khóc nữa, chỉ thút thít vài tiếng rồi oán giận nhìn nàng, lên tiếng kháng cự.

Nàng vuốt đầu hắn, tỏ ý đã hiểu rồi lại ngọt ngào dỗ dành:

“ Xin lỗi A Mãnh, ta sai rồi, xin lỗi chàng. “

Tống Mãnh cũng hiểu ý nàng, không giận nữa, chỉ ô ô vài tiếng rồi thôi. Nàng thấy hắn không dỗi nữa thì lập tức mỉm cười, kéo chăn đắp lên người hắn rồi nằm xuống, rúc vào lòng hắn, tay nắm lấy tay hắn đặt ra sau eo nàng rồi lại vòng qua ôm chặt hắn. Nàng cười nói:

“ A Mãnh nhớ nha, từ nay về sau mỗi khi đi ngủ thì phải ôm chặt ta như vầy, hiểu không?! “

Hắn cũng rất thích nàng ôm hắn như vậy, ô ô hai tiếng trả lời nàng, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Tô Phá Nguyệt vùi đầu vào lòng hắn, nhếch môi cười gian, đầu nghĩ thầm:

“ A Mãnh, thời gian còn rất nhiều, chúng ta cứ từ từ mà chơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.