Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 3: Chương 3




thanh thản và yên bình.Tuy chủ tịch và thiếu gia là những người rất thích hoa nhưng phu nhân lại bị dị ứng với mùi hương và cả phấn của hoa nên khi đi chợ mua hoa về cháu phải đi vào bằng lối cửa sau nếu đi vào bằng lối cửa sau thì cháu sẽ tránh được phòng của phu nhân!Cháu có nhớ kỹ những gì mà cô vừa nói không?

An Na gật đầu và khẽ nói:

- Dạ!Cháu nhớ kỹ rồi!Nhưng có một việc mà cháu rất thắc mắc nên muốn hỏi cô cho rõ được không ạ?

Bà Lan đều giọng nói:

- Cháu cứ hỏi đi! Lẽ nào cô biết mà lại không trả lời chứ?

An Na hít một hơi sâu rồi hỏi rất khẽ như sợ ai đó sẽ nghe thấy câu hỏi của cô:

- Dạ!Cháu muốn biết phu nhân là người như thế nào ạ! Vì ở trong nhà cháu chỉ thấy toàn là hình của thiếu gia và chủ tịch nhưng không có bất kì tấm hình nào của phu nhân cả.

Nghe nói đến phu nhân thì gương mặt của bà Lan chứa đầy vẻ tự hào, đôi mắt sáng lên và bà buông giọng tán thưởng:

- Cô sống đến nay đã bốn mươi chín tuổi mặc dù cô xem trên ti vi và báo chí cũng rất nhiều nhưng thật lòng mà nói cô chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào đẹp như phu nhân.Bà ấy bằng tuổi với cô nhưng nếu so hai người thì đúng là một trời một vực! Lúc mới vào làm cô cứ nghĩ phu nhân phải thua cô tới mười tuổi nhưng khi biết tuổi của bà ấy và cô bằng tuổi nhau thì cô vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ. Phu nhân là cô gái Hàn Quốc đầu tiên mà cô thấy mang một vẻ đẹp thật sự,một vẻ đẹp rất hoàn mĩ và có lẽ thiếu gia thừa hưởng cái vẻ đẹp đó từ phu nhân nhưng mà phu nhân lại không thích chụp hình đó là lý do cháu chỉ thấy hình của thiếu gia và chủ tịch mà không có của bà ấy.

- À,thì ra là vậy! –An Na khẽ giọng.

Nói xong thì họ vội vã bước ra khỏi phòng. Bà Lan đưa mắt dò xét xung quanh như sợ sẽ có ai nhìn thấy sự xâm phạm bất hợp pháp của bà và cô cháu gái nhỏ xinh đó.

Chiếc xe của Gia Bảo và đội vệ sĩ dừng lại trước cổng của công ty giải trí Vstar. Vệ sĩ trên xe quay lại nhìn anh và kính cẩn hỏi:

- Thưa thiếu gia! Chúng tôi có cần vào trong không ạ!

Gia Bảo lắc đầu và đều giọng trả lời:

- Không cần phải tất cả! Chỉ cần Hào Tâm và Huy Bình là được!

Nói xong thì anh bước xuống. Hào Tâm và Huy Bình cũng vội vã bước ra và đi sát theo anh. Họ bấm thang máy và bình thản chờ đợi. Ông Long vừa thấy cánh cửa phòng mở thì khẩn trương hạ giọng:

- Cậu tới rồi ư! Mau ngồi xuống đi!

Gia Bảo bước lại chiếc sô fa và ngồi xuống vẻ chờ đợi. Ông Long cười tươi và nói với đôi mắt đầy nhiệt tình:

- Thế cậu có muốn uống một ly vang nhẹ không? Tôi vừa có một người bạn tặng một chai vang loại nhẹ của Pháp. Tôi sẽ lấy cho cậu thử!

Gia Bảo lắc đầu và nhẹ giọng:

- Thôi anh ạ! Em cũng vừa mới uống ở nhà. Hai anh gọi em tới đây chắc là vì chuyện của em với người mẫu Thảo My?

Ông Long nhấp một ngụm trà rồi nói với Gia Bảo bằng một giọng đều đều:

- Bọn anh gọi cậu tới đây không phải là để trách cậu mà chỉ muốn nói để cậu cẩn thận hơn thôi. Dạo này cánh nhà báo chỉ vì muốn có được những tin giật gân nên họ tăng cường săn tin lắm nếu khi đã có một chuyện gì đó rồi thì cho dù một chuyện bé như con kiến họ cũng phù phép thành được cả con voi!

Gia Bảo nghe vậy thì gật đầu và nhấn mạnh:

- Dạ!Em hiểu! Tại lần này em sơ suất nên mới gây ra chuyện lần này. Nhất định từ nay em sẽ cẩn thận hơn.

Câu nói đó của Gia Bảo tực thể một làn nước mát chảy vào và dập tắt cục than hồng trong lòng của ông Long. Ông nhìn anh tươi cười và nói đều giọng: -Nghe cậu nói như vậy tôi yên tâm rồi! Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu và công ty chúng ta. Không nói đâu xa chỉ tuần trước cô người mẫu ở công ty Lộ Yên vì đi vào nhà vệ sinh hai lần trong một buổi ghi hình đã bị đồn thổi là bị bệnh ở vùng kín trong mấy năm nay rồi mà nhà báo đó còn chụp được cả hình của cô ấy ở bệnh viện nữa mới hay chứ! Ai ngờ vì chuyên viên trang điểm bị mệt xin nghỉ thế là cô ấy phải tự trang điểm ình vì buổi ghi hình rất quan trọng nên lâu lâu phải vào nhà vệ sinh trang điểm lại cho ăn ảnh còn tấm hình chụp được ở bệnh viện là một người họ hàng bị bệnh nên cô ấy đến thăm không ngờ lại bị cánh nhà báo chụp được và làm rùm beng lên.Tôi cũng chẳng muốn gọi cậu tới đây đâu nhưng giờ tôi không tìm ra cách giải quyết nào cả nên…

Thái Dân lúc nãy tới giờ ngồi im lặng không nói gì cả nhưng bỗng dưng anh đứng dậy và đến bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài rồi nói:

- Theo em thì muốn tháo nút thì phải tìm người thắt nó,việc này do báo chỉ làm ầm lên thì hẫy để họ tự đè bẹp nó xuống. Ngày mai chúng ta phải mở một cuộc hop báo để Gia Bảo giải thích những scandal vừa qua sau đó chúng ta bắt họ phải đính chính lại các bài viết sai lần trước.

Ông Long hơi lúng túng nhìn Gia Bảo như chờ đợi phản ứng của anh. Ông nói một cách ngần ngại:

- Tôi cũng đã nghĩ vậy ….nhưng chỉ sợ cậu thấy phiền nên…

Gia Bảo nghe vậy thì mỉm cười và nói với đôi mắt đầy tự tin:

- Không sao! Cách đó em thấy rất hay vả lại em muốn nhân cơ hội này quảng cáo cho album sắp tới luôn.Một công đôi việc cũng hay mà! Chắc là hai anh đã lên lịch rồi đúng không?

Ông Long gật đầu rồi ngượng ngùng nói:

- Ừ! … Thì tại lúc này bọn anh không tìm được cách nào hay hơn nên mới nhờ đến sức mạnh của giới truyền thông. Vậy nếu cậu đã đồng ý thì còn gì bằng! 3 giờ chiều ngày mai cậu nhớ tới đúng giờ mà phải chuẩn bị thật kỹ trước khi tới! Chúng ta phải cho báo chí một đòn chí mạng mới được!

Gia Bảo cười nhẹ và nhấn mạnh:

- Anh yên tâm! Chuyện này đâu phải là lần đầu đối với em. Chắc là sẽ ổn thôi!

Vừa lúc đó Thái Dân để xuống bàn một tờ báo và nhẹ giọng:

- Lại thêm hai người nữa! Cánh nhà báo chụp được vào sáng hôm qua ở vũ trường You And Me.

Ông Long nghe vậy thì giật mình và vội vã cầm lấy tờ báo để xác minh lời những lời của Thái Dân vừa nói. Ông chép miệng vài cái rồi cao giọng vẻ khó hiểu:

- Mà tôi thật không hiểu nổi! Tại sao các fan của cậu lại cứ chọn phong cách thời trang giống y như cậu chứ? Hay là họ cố tình làm thế để có thể đổ tội cho cậu khi vô tình gây ra một chuyện gì ngoài ý muốn? Vì đôi khi cánh báo chí lưỡi dài chỉ nhìn vào ngoại hình hoặc một bộ trang phục trên người của ai đó để gắn cho họ một cái tên!

Gia Bảo tươi cười rồi nói:

- Không có chuyện đó đâu anh ạ! Đơn giản chỉ là họ thích nên photo một bản thôi chứ không có ác ý gì đâu vả lại hầu như các scandal xảy ra chưa có lần nào em bị đổ oan vì một sự nhầm lẫn với ai đó nên anh không cần bận tâm tới họ! Hơn nữa em cũng thấy vậy không có gì xấu cả!

- Nhưng mà lỡ như đôi khi không phải là họ cố ý mà chỉ là vô tình gây nên tội gì và sau đó đổ thừa cho cậu thì sao? Chúng ta có cần phải can thiệp vào chuyện này không?

Thái Dân lắc đầu và nhẹ giọng nói: -Cho dù chúng ta có muốn can thiệp cũng không được! Vì những người bắt chước phong cách thời trang của Gia Bảo đều là con của các nhà tài phiệt hoặc đại gia cho nên nếu chúng ta ngăn cản hoặc lên án chỉ trích thì cũng sẽ gặp phải một vài phiền phức vả lại em thấy cứ để vậy thì hay hơn! Nghệ sĩ là người của công chúng thành công hay thất bại, tiếng tăm nổi hay chìm đều được người ta dựa vào sự ảnh hưởng của người đó đối với dư luận để mà đánh giá. Nếu Gia Bảo càng gây nên nhiều cơn sốt và tạo nên những làn sóng hâm mộ thì chứng tỏ cậu ấy càng được dư luận quan tâm mà dư luận thì luôn luôn đi cùng với sự nổi tiếng cho nên em cảm thấy chúng ta cứ để như vậy đi!

Ông Long nghe những phân tích hợp lý của Thái Dân thì gật đầu vẻ hài lòng và buông giọng:

- Nói như cậu cũng đúng! Các fan càng bắt chước hình thức và những thói quen của Gia Bảo thì càng chứng tỏ cậu ấy nổi tiếng như vậy thì càng có lợi cho chúng ta. Nếu vậy thì cứ để cho họ làm những điều họ muốn!

Hào Tâm giơ tay xem giờ rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai Gia Bảo:

- Thưa thiếu gia! Chúng ta chỉ còn năm phút nữa thôi ạ!

- Ừ! Tôi biết rồi hai cậu cứ ra ngoài trước đi!

Gia Bảo nói với người vệ sĩ rồi quay lại nhìn ông Long mỉm cười:

- Xin lỗi hai anh nhưng em có việc phải về trước!

Ông Long nói với giọng thân mật:

- Ừ! Cậu cứ làm việc của cậu đi! Mọi việc còn lại tôi và Thái Dân sẽ giải quyết nhưng mà nè …nếu lần sau mà cậu muốn tìm một cô nào đó giải khuây thì tôi sẽ cho địa chỉ một nhà nghỉ mà tôi quen, ở đó là chỗ rất an toàn cánh nhà báo có tàng hình cũng không vào trong được!

Gia Bảo quay lại cười tinh quái rồi buông giọng:

- Anh thiệt tình …

Giữa những ngôi nhà cao tầng đầy màu sắc trên đường Nguyễn Du nổi bật lên một tòa biệt thự màu trắng trang hoàng và lộng lẫy. Biệt thự được thiết kế rất hiện đại với những đường cắt đầy táo bạo và phá cách. Cây me già sừng sững đứng trong vườn vươn cành và chạm nhẹ vào khung cửa sổ của một căn phòng nhỏ có chiếc rèm màu trắng nhạt che phủ và phần còn lại thì ôm phủ lấy toàn bộ ngôi nhà. Biệt thự có cái tên khá ấn tượng mang đậm âm hưởng của phương Tây - Jimmy.

Cô gái nhỏ nhắn có gương mặt xinh như một thiên thần đẩy nhẹ cánh cửa rồi bước vào trong. Một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi chạy ra rồi hỏi với gương mặt đầy lo lắng:

- Phương Nghi! Con về đó rồi à! Xe đâu mà con lại về bộ vậy?

Phương Nghi mỉm cười nhưng vẫn thoáng nét buồn bã. Cô khẽ giọng trả lời câu hỏi của người phụ nữ đó:

- Dạ! Tại vì bữa nay cô giáo không tới nên lớp con được về sớm vú ạ!

Vú Hòa nghe vậy thì hỏi khẩn trương:

- Thế Tiểu Cao và Tiểu Trung đâu mà không chở con về mà lại để con về bộ vậy lỡ ba con biết được thì không hay đâu!

Phương Nghi lắc đầu và nhẹ giọng trả lời:

- Không sao đâu vú! Lâu lâu con cũng nên đi bộ cho cơ thể khỏe ra chứ đi xe hoài mệt lắm vú ạ! Mà ba con hôm nay có về không hả vú?

Vú Hòa lắc đầu rồi nhấn mạnh:

- Không! Ba con không về nhưng ông ấy nói sinh nhật lần này của con nhất định sẽ về và có một món quà rất bất ngờ dành cho con.

Phương Nghi nghe vậy thì buông giọng với đôi mắt buồn thẳm:

- Ba con không bao giờ biết con cần cái gì cả! Cái con cần thì không bao giờ ba cho con! Con cũng chẳng muốn tổ chức sinh nhật làm gì! Chẳng có gì để con trông đợi nó đến!

Vú Hòa thở dài rồi nói nhỏ nhẹ:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.