Bảy Năm Lại Bảy Năm

Chương 4: Chương 4




Dịch Quả nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đi vào văn phòng, đật mông lên bàn làm việc của An Nhiên, chu cái miệng. ”Nhiên, mình hối hận muốn chết, ruột gan sắp thối cả ra rồi.”“Lại làm sao vậy, nhìn mặt cậu, như kiểu hôm nay trời có mưa ý.”Tần Dương vẻ mặt xấu xa vừa cắn bánh vừa nói.”Trách không được, theo dự báo thời tiết nói, trong hôm nay, có người khiến sắc trời thay đổi.”Dịch Quả tức giận ném cho anh một ánh mắt xem thường, tiếp tục quay đầu hỏi An Nhiên ”Nhiên, sao cậu lại quen biết với thái tử gia của Quốc tế Kim Kiều, trước kia chưa từng nghe cậu nhắc qua nha?”An Nhiên mất kiên nhẫn buông cây bút trong tay xuống, từ sau sự việc ngày hôm qua, đã không dưới 20 người cùng hỏi cô vấn đề này.Càng khoa trương hơn là mấy người trong tổ giám sát, sau khi xem xong đoạn băng ghi hình, càng trắng trợn tuyên bố. Nói cái gì mà, “Đóa hoa thơm của Hoàng Đình” An Nhiên, trách không được hai năm nay, dù tấn công mãnh liệt thế nào, cũng đều không theo đuổi được cô. Thì ra đã sớm là hoa có chủ, huống hồ người này còn không phải một chủ nhân bình thường.Nghĩ tới đó An Nhiên lại thấy đau đầu.” Mình nói một lần cuối cùng, hôm qua là lần đầu tiên mình gặp anh ta, từ trước đến nay chưa từng quen biết.” Vẻ mặt mọi người trong văn phòng rõ ràng in mấy chữ Cô-lừa-ai-đây? Dịch Quả chưa từ bỏ ý định vừa chuẩn bị mở miệng, đã bị ánh mắt lạnh như băng của An Nhiên chẹn họng.Trận tuyết này kéo dài trọn một tuần lễ mới ngừng, ngay lúc hầu hết mọi người đã quên mất chuyện kia, một bảng danh sách xuất hiện kéo Mạc Ngôn và An Nhiên lại gần nhau.“Đây là danh sách khách hàng cuối năm, các cô cần phải ghé thăm trong thời gian nhanh nhất, còn phải tranh thủ ký hợp đồng sang năm” Trương Kiến Vĩ đem một tá tư liệu phát cho mọi người.“A đúng rồi, An Nhiên, cô chỉ cần đến chỗ Quốc tế Kim Kiều là được, các đơn vị khác giao lại cho bọn họ.”“Vì sao?”“Cấp trên phân phó ra sao, tôi phân phó cho cô như vậy, tôi làm sao biết được.”Nói xong anh xoay người rời đi, ánh mắt tất cả mọi người không hẹn mà cùng dừng lại trên người An Nhiên, An Nhiên cười khổ”Tôi thật không biết tại sao lại vậy.”Dịch Quả lẻn đến trước mặt An Nhiên.”Nhiên, cậu thật tốt số, mình sùng bái cậu.”“Sùng bái gì chứ, không thể hiểu nổi, đừng nhìn mình như vậy, mình thật sự không quen anh ta, tha cho mình đi.”Thời khắc mấu chốt vẫn là Tam tỷ trượng nghĩa.”Ai về chỗ người nấy làm việc đi.”Gần cuối năm, tất cả mọi người đều bận việc túi bụi. Trước khi đi làm, An Nhiên ghé qua cửa hàng hoa, hôm nay là ngày giỗ của Tịểu Mễ, An Nhiên mua một bó cúc. Sau đó trực tiếp đi tòa nhà Quốc tế Kim Kiều.Đây là đơn vị An Nhiên cần ghé thăm, nhưng từ hôm đó đến nay, cô có chút sợ hãi đối với Mạc Ngôn, không biết phải đối mặt với anh thế nào. Quên đi, hôm nay chỉ cần gặp phó tổng công ty, ký kết hiệp nghị là được, trong lòng An Nhiên lặng lẽ tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.