Ông nhìn nhóc mà giật mình. Ông không biết có phải mình gặp ảo giác hay không nữa? Giống...thật sự là quá giống...Dường như nhóc là bản sao thu nhỏ của anh vậy.
“Lão gia...đây là...đứa bé này...thật sự rất giống đại thiếu gia hồi nhỏ” Đến cả thủ hạ cũng bất ngờ. Không thể ngờ được là lại có đứa bé giống anh như vậy. Cho dù y mới nhìn ảnh hồi nhỏ của anh một lần nhưng cũng đủ để nhận ra rằng, đứa bé là của anh.
“Tôi biết”
“Anh làm gì mà lâu vậy chứ? Các bạn bỏ đi hết rồi đó!” Tiểu Linh chạy đến nói với vẻ mặt giận dỗi
“Không phải là anh lại đá trúng ông ấy rồi chứ?”
“Không sao, chỉ là chạm nhẹ vào thôi” Ông cười nói nhìn hai đứa trẻ. Nếu mà anh 7 năm trước không nói đến chuyện cô phá thai...có lẽ ông sẽ tin là cháu của ông còn sống...
Nhưng ông muốn làm cho rõ chuyện này. Đã bao lần ông nói với anh về chuyện trả thù nhưng lần nào anh cũng chỉ làm ngơ.
“Hai cháu...năm nay mấy tuổi rồi?” Nếu hai đứa trẻ được 6 đến 7 tuổi thì có lẽ chúng là cháu ông rồi.
“Chúng cháu năm nay 6 tuổi rồi” Tiểu Phong bình thường sẽ không trả lời những câu hỏi về mình như vậy. Nhưng không hiểu sao nhóc lại cảm thấy an tâm khi nói thật với ông như vậy.
Hai đứa 6 tuổi rồi...cảm giác hạnh phúc đang dâng trào trong ông. Chắc chắn là cháu ông rồi, nhưng ông vẫn muốn xét nghiệm ADN. Dù gì lúc đó anh cũng đưa giấy xác nhận phá thai cho ông, ông không thể làm như không có gì được.
“Tiểu Phong? Tiểu Linh? Hai đứa đâu rồi” Linh Hoa lo lắng chạy khắp công viên đi tìm hai đứa.
“Mama, tụi con ở đây” Tiểu Linh chạy đến chỗ cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm, may là hai đứa không sao. Cô bế Tiểu Linh đến chỗ nhóc.
“Tiểu Phong, con lại làm gì nữa đây? Không phải là lại làm phiền người ta rồi chứ?”
“Cô gái, thằng nhóc chỉ là lỡ thôi. Không sao đâu” Không hiểu sao ông lại cảm thấy yêu quý cô như vậy. Ông dường như không nghĩ tới đến việc trả thù cô nữa. Ông nghĩ...vẫn là nên để cô và anh hòa giải với nhau thì tốt hơn.
“Thật sự xin lỗi bác, là cháu không dạy con tốt”Cô biết đó là Hoàng lão gia, cô không biết phải đối diện với ông thế nào. Trong mắt ông...có lẽ cô chỉ là một kẻ sát nhân mà thôi. Cô cố giả vờ như không biết ông là ai, giả vờ chỉ coi ông là một người xa lạ.
“Hai cháu có thể để ông và mẹ cháu nói chuyện một lúc được chứ?”
Ông nói như vậy làm cô cảm thấy càng sợ hãi hơn. Ông muốn nói gì với cô? Ông muốn để anh giành quyền nuôi con với cô sao?
“Mama, vậy tụi con ra chơi đây” Tiểu Linh kéo tay Tiểu Phong đi.
“Được rồi...” Cho dù không muốn cô cũng phải đối diện với ông. Cô miễn cưỡng đồng ý.
Đợi hai đứa đi ra xa rồi cô mới dám mở lời
“Bác...bác có chuyện gì muốn nói với cháu sao?” Cô nói ấp úng.
“Ta chỉ là muốn hỏi cháu...đứa bé là của ai? Có phải là...”
Ông chưa kịp nói hết cô đã ngắt lời. Mặc dù làm vậy là rất thô lỗ nhưng cô buộc phải làm vậy. Nếu nói với ông thì ông chắc chắn sẽ nói với anh.
“Xin lỗi bác, cháu không thể trả lời được”
“Nếu vậy, bác chỉ hỏi cháu một chuyện nữa thôi. Cháu...có thể gả cho Thiên Vũ được không?” Ông muốn cô gả cho anh. Một phần là vì ông biết anh vẫn còn yêu cô, một phần là vì ông muốn có cháu.
“Bác...chuyện này...chúng cháu đã chia tay rất lâu rồi...cháu cũng có gia đình rồi. Xin lỗi bác” Gả cho anh? Cô muốn chứ. Nhưng tình hình bây giờ không cho phép cô làm như vậy. Cô phải tìm lí do để né tránh.
“Ta biết...ta đột nhiên đề nghị như vậy sẽ khiến cháu hoảng sợ. Nhưng cháu có thể niệm tình cháu và nó đã từng có tình cảm với nhau mà nhận lời được không?”
“Ngày mai cháu hẵng đến Hoàng gia, chúng ta nói chuyện này sau được không?”
“Xin lỗi...thật sự xin lỗi bác...cháu...” Cô không biết phải lựa chọn thế nào.
“Cháu...cháu phải đi bây giờ. Xin lỗi bác”
——————
“Thiên Vũ, hôm nay ba vừa gặp cô gái đó. Còn có hai đứa trẻ nữa, đứa bé trai rất giống con đấy.” Ông cứ nghĩ anh sẽ nhảy dựng lên vì vui sướng không ngờ anh vẫn lạnh lùng như vậy.
“Ba muốn có cháu quá rồi nên mới suy nghĩ như thế thôi. Người giống nhau đâu phải là hiếm. Chỉ là trùng hợp thôi” Anh không tin, dù chỉ là một chữ. Nếu mà hai đứa trẻ là con của anh thì cô việc gì phải dấu diếm anh như vậy?
“Nhưng...con chưa từng đi kiểm tra lại tờ giấy đó. Làm sao biết được đó là thật hay giả?”
“Con...được rồi...con sẽ cho người đi làm”
———————————
“Hoàng....Hoàng tổng? Sao ngài lại đến đây?” Lễ tân nhìn anh mà hoảng sợ. Họ đã xem rõ lịch hẹn của cô hôm nay. Hoàn toàn không có tên anh.
“Tôi đến đây tìm chủ tịch”
“Dạ...xin lỗi ngài. Ngài không có hẹn trước, chủ tịch rất bận, chúng tôi không thể để ngài gặp chủ tịch được” Lễ tân biết thế lực của Hoàng thị lớn như thế nào. Đối với anh thì SCR cũng không là gì, nhưng quy tắc là quy tắc. Họ không thể làm trái được.
“Cô ấy đang ở đâu? Làm gì?” Anh liếc đôi mắt lạnh sang nhìn. Lễ tân nhìn vậy mà lạnh cả sống lưng.
“Là...là đang trong phòng thiết kế thưa ngài.”
“Cô ấy là chủ tịch, sao lại chạy đi thiết kế như vậy?”
“Mỗi năm thì chủ tịch sẽ tự làm một bộ sưu tập. Thiết kế, đo, may đều là chủ tịch tự làm.”
“Phòng ở đâu?”
“Là tầng 23, phòng thứ hai thưa ngài” Lễ tân dường như sợ quá mức, anh hỏi gì cũng trả lời, không chút dấu diếm
Tại phòng thiết kế...
“110, 90,...” Cô vẫn đang đo đồ cho mẫu nam.
“Xin lỗi ngài, thật sự là ngài không thể vào đây được. Chủ tịch đang...” Nhân viên trong phòng vẫn cố ngăn anh ngoài cửa.
“Chuyện gì vậy?” Cô nghe thấy tiếng bên ngoài liền hỏi.
“Chủ tịch, Hoàng tổng đến tìm cô”
“Để anh ấy vào đi”
“Ngọc Linh Hoa!! Cô đang làm gì vậy? Còn anh ta đang làm cái quái gì kia?” Anh tức giận đi tới chỉ tay vào mặt cô.
“Đang...đang đo đồ” Cô ú ớ không biết trả lời thế nào.
“Từ ngày hôm nay anh không phải đi làm nữa. Tiền muốn bao nhiêu tôi sẽ đưa bấy nhiêu” Anh nhìn người mẫu nam nói
“Ra đây, ai cho cô chạm vào tên khác như vậy.” Anh quay sang nói với cô rồi cầm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi phòng.
“Anh...anh đang nói gì vậy?”
“Đây!! Đo đi”
“Anh làm gì vậy? Anh điên rồi sao?”
“Đừng nhiều lời. Một là đo cho tôi. Hai là SCR bị thu mua. Cô chọn cái nào”