Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 296: Chương 296: Cần phải có lời với cô




Vị trí của nhà Tây vắng người, nếu bình thường không mở cửa sổ sẽ rất yên tĩnh. Chloe không đứng dậy, chỉ ngồi yên trên sofa cũng đã nghe thấy lời ‘dặn dò’ của Lục Bắc Thần dành cho Cố Sơ, anh ta càng cười thoải mái. Cố Sơ liếc nhìn Chloe. Người đàn ông này cười lên thật ra rất ưa nhìn. Nếu không phải vì đã từng gặp người tốt nhất là Lục Bắc Thần, cô chắc chắn sẽ bị mẫu đàn ông như Chloe mê hoặc. Thì ra ở cùng với Lục Bắc Thần còn có một cái lợi, một hội viên kỳ cựu của hiệp hội những người ưa diện mạo như cô cũng có sức đề kháng với trai đẹp. Thế nên, sau khi Lục Bắc Thần dặn cô ba việc đó một cách logic và rõ ràng, cô hoàn toàn không động lòng trước nụ cười mê người của Chloe, cô lập tức mách tội anh ta với Lục Bắc Thần ngay tại đó.

“Cá nhân em cảm thấy anh chọn bạn không cẩn thận. Anh không có ở Thượng Hải, sao em cứ cảm thấy anh ta đang có ý đồ tới ám hại người thân vậy.”

“Ví dụ?” Đầu kia Lục Bắc Thần chợt cười, tiếng cười trầm trầm, lọt vào tai lại trở nên êm ái.

Cố Sơ thích nghe tiếng cười của anh, qua sóng điện thoại vọng vào màng nhĩ, giây phút này đôi tai cũng sắp mang thai tới nơi. Nhưng hưởng thụ thì hưởng thụ, chuyện muốn nói vẫn cứ phải nói: “Thứ nhất, anh ta tự tiện vào nhà. Thứ hai, không phải tại em muốn lo trước lo sau, tại anh ta không hề coi mình là khách chút nào. Thứ ba, ngoại trừ việc của Tiếu Tiếu anh ta quyết không mở miệng ra thì còn lại việc gì cũng hỏi. Có lẽ vì anh ta quá muốn tìm hiểu anh, nghĩ đủ mọi cách để thu hút sự tò mò của em, cố gắng thông qua em để thỏa mãn tính hiếu kỳ của anh ta.”

“Xem ra anh gọi cuộc điện thoại này muộn mất rồi.” Lục Bắc Thần khẽ nói.

Cố Sơ ngước mắt lên nhìn về phía Chloe. Anh ta đang cong môi, vẫy tay với cô. Cô khẽ thở dài: “Cũng sắp muộn.”

“Nếu cậu ta còn tiếp tục ở trần, em có thể báo cảnh sát.”

Cố Sơ nghe xong mấy lời này mới hiểu ra, ban nãy Chloe chụp ảnh tự sướng rồi gửi cho Lục Bắc Thần. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, cô trả lại di động cho Chloe, thầm nghĩ lần đầu tiên trong đời gặp phải hạng đàn ông nhàm chán như anh ta. Chloe đón lấy di động, tùy ý đặt lên bàn, thẳng thừng khoanh chân ngồi lên sofa, cười vô tâm.

“Nghe nói Lục Bắc Thần đã có bạn gái. Lúc chưa tới Trung Quốc, tôi vẫn nghĩ một cô gái như thế nào có thể giữ chặt cậu ta đây? Bây giờ xem ra cô là một cô gái thông minh đấy chứ, chẳng trách lại khiến Lục Bắc Thần có hứng thú.” Chloe giơ tay vẽ vẽ, biểu cảm có chút thái quá: “Tôi quen Lục Bắc Thần bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ thấy cậu ta để tâm tới chuyện của cô gái nào, toàn là cả một đám con gái theo đuổi cậu ta. Khi còn chưa biết có cô tồn tại, tôi những tưởng cậu ta là gay, chẳng có cảm hứng gì với phụ nữ cơ đấy.”

Lúc Chloe đang huyên thuyên không ngừng, Cố Sơ đã tự động mở vali của anh ta ra, rồi thảng thốt xuýt xoa. Trong vali, các loại đồ dùng được cất còn tỉ mỉ, ngăn nắp hơn cả cô, thậm chí chi li tới mức đóng gói từng cái bàn chải đánh răng. Cô nhìn chằm chằm vào khả năng sắp xếp cực siêu thể hiện ra từ những vật phẩm trong vali. Lát sau, cô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh là cung Xử Nữ phải không? Sắp xếp quá biến thái rồi.”

“Không sai.” Chloe không hề kinh ngạc, giọng điệu cực kỳ kiêu hãnh: “Mặt trời hay mặt trăng cũng là Xử Nữ hết.”

Đầu óc Cố Sơ rung rinh nhẹ, Xử Nữ nhân đôi, phải gọi là máy bay chiến đấu cơ trong số những người lập dị. Cô rút ra một chiếc túi chân không, bỏ ra một chiếc áo sơ mi. Nhìn chiếc áo sơ mi được gấp có nề có nếp, cô tò mò xem xem bên trong có khung gấp không, ai ngờ không có. Càng quái lạ hơn, trong hoàn cảnh không có bất kỳ công cụ nào trợ giúp, anh ta vẫn có thể gấp sơ mi phẳng phiu như vừa ra khỏi công xưởng, quả thật là cao thủ. Chloe nhàn nhã ngồi đó, nhìn biểu cảm sửng sốt của Cố Sơ, nhướng mày: “Cô tuyệt đối đừng có khen tôi đó, mặc dù về chất lượng cuộc sống con người tôi đúng là rất cầu kỳ. Ngoài ra bổ sung thêm một câu, cậu nhóc Lục Bắc Thần đó so với tôi quả thật là một người trên trời một kẻ dưới đất. À, tôi là người trên trời đấy.”

Một chiếc sơ mi được ném thẳng vào mặt Chloe. Cố Sơ đã mất hết nhẫn nại, nói: “Phiền anh mặc áo vào trước đã!”

Chloe gỡ sơ mi xuống, đối mặt với sự ‘bất kính’ của Cố Sơ, anh ta không những không tức giận mà còn cười phá lên, rất lâu sau mới nói: “Tôi còn tưởng cô nhiệt thành với chuyện của Lục Bắc Thần hơn, dù sao thì tôi và cậu ấy cũng đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, lẽ nào cô cũng tò mò chút nào về cậu ấy sao?”

“Anh Chloe, anh tới Trung Quốc vì đã hứa với Bắc Thần sẽ giúp đỡ tìm Tiêu Tiếu Tiếu. Bây giờ tôi chỉ có hứng thú với tung tích của Tiếu Tiếu. Còn về việc anh muốn tán gẫu hay muốn thăm dò tin tức từ miệng tôi, tất cả đều vô ích.” Cố Sơ khó mà chịu nổi tính con cà con kê của anh ta, trong lòng chỉ toàn là nỗi lo với Tiếu Tiếu. Cậu ấy đã mất tích nhiều ngày như vậy rồi, mặc dù suy đoán của Lục Bắc Thần đáng tin cậy nhưng lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chẳng ai dám đánh cược một trăm phần trăm với nhân tính. Ngay chính bản thân Lục Bắc Thần cũng nói, so với bác sỹ, thứ pháp y nhìn thấy là nhân tính phía sau những hài cốt. Chính vì như vậy, pháp y mới càng nhiều tiếc nuối hơn bác sỹ.

Chloe nhìn cô không rời mắt, càng nhìn càng muốn cười.



Phân viện trung tâm chỉnh hình Khiêm tại Bắc Kinh.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Cố Sơ xong, Lục Bắc Thần lập tức định xóa bức ảnh hở nửa người của Chloe đi. Nhưng còn chưa xóa kịp thì La Trì đã nhìn thấy. Anh ấy huýt sáo một tiếng, giọng điệu khoa trương như biểu cảm: “Không ngờ cậu lại thích cả mẫu người này đấy.”

Lục Bắc Thần mặc kệ anh ấy, giơ tay định xóa. La Trì lại lập tức cướp lấy di động, xem xét tỉ mỉ rồi kinh ngạc: “Đây chẳng phải là thám tử lừng danh Chloe ư?”

“Ừm.” Lục Bắc Thần kiệm lời như vàng, giật lại di động, nhanh gọn xóa ảnh đi.

Tính tò mò của La Trì bị khêu gợi, bắt đầu quá trình hành người: “Cậu quen anh ta à?”

“Phí lời.” Lục Bắc Thần đeo găng tay vào, đi thẳng vào trong phòng.

Ba giờ chiều, họ nhận được lệnh khám xét, bắt đầu tiến hành lục soát thẩm mỹ viện Khiêm tại Bắc Kinh theo cách trải thảm, thẩm mỹ viện Khiêm phải phối hợp vô điều kiện với phía cảnh sát. Thành viên của tổ chuyên án hai tỉnh phân thành hai nhóm lục soát tầng trên và tầng dưới. Lục Bắc Thần là chuyên gia toàn quyền phụ trách vụ án này, lại còn điều động cả các thành viên trong phòng thực nghiệm Xa Sơn tới giúp đỡ, thế nên ở một mức độ nào đó đã tiết kiệm được nhân lực pháp y cho cảnh sát. Sau khi tới nơi, anh chạy lên chạy xuống mấy lượt, không bỏ qua bất kỳ một manh mối nhỏ nào. La Trì chủ yếu phụ trách lục soát tầng ngầm dưới đất, người làm cùng La Trì là Ngư Khương.

Sau khi Lục Bắc Thần xuống tầng ngầm, Ngư Khương đang ngồi sụp xuống góc không biết nhìn thấy thứ gì. Ánh sáng dưới này không tốt lắm, hàng loạt các bóng đèn đã bị hỏng hóc quá nửa, mấy chiếc còn lại thì thoi thóp hơi tàn. Những dây tóc cũ kỹ không ngừng phát ra tiếng ‘rẹt rẹt’. Có mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Lục Bắc Thần đã đeo khẩu trang mà cũng không ngăn được thứ mùi nhức mũi ấy. La Trì đi theo phía sau anh cùng vào trong, vẫn còn đang tò mò chuyện của Chloe, lại hỏi: “Sao anh ta lại tới Trung Quốc?” Thật ra điều anh ấy muốn hỏi hơn cả vì thám tử quốc tế lừng danh ấy vì sao lại gửi cho Lục Bắc Thần một bức ảnh nửa nude, cái sở thích này hơi quái đản đấy.

“Chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu cần cậu ấy phối hợp.” Lục Bắc Thần không giấu giếm, đi tới trước mặt Ngư Khương, thấy cô đang dùng kẹp gắp thứ gì đó, nên cũng hơi cúi xuống, tỉ mỉ kiểm tra.

Ngư Khương ngước mắt nhìn Lục Bắc Thần, gương mặt bị khẩu trang che đi quá nửa vẫn tuấn tú uy nghiêm, ánh mắt chuyên chú, nghiêm túc. Chỉ cần anh tới gần, tất cả mọi khó khăn dường như đều có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng cô cũng đã nghe được cuộc đối thoại giữa anh và La Trì, trong lòng thầm sửng sốt. Anh gọi cả Chloe tới giúp tìm Tiêu Tiếu Tiếu? Thành phần này có phải lớn quá không? Mặc dù cô biết rõ quan hệ của Lục Bắc Thần rất rộng, cũng biết mấy năm nay Chloe khá thân thiết với anh, nhưng vì một vụ án mất tích mà gọi một Chloe ở xa tít tận bên kia đại dương qua đây có phải hơi thái quá không? Phải biết Chloe dù gì cũng là một nhân vật đình đám. Vị thế của anh ta không hề thua kém Lục Bắc Thần.

La Trì từng nghe nói về Chloe, càng biết người đó chọn án trước giờ rất kén chọn. Theo đánh giá của người ngoài về anh ta thì: Tâm tình bất định, vừa chính vừa tà. Anh ta không thể được coi là người tốt nhưng cũng không thể nói là kẻ xấu. Nói anh ta là hóa thân của chính nghĩa thì anh ta lại đòi giá rất mắc, nói anh ta đặt lợi ích lên trước thì anh ta có thể nói không nhận án nữa là không nhận nữa, cho dù đối phương có bê ngàn vàng tới nhà thăm hỏi, nghe nói chỉ cần không vui, anh ta có thể không gặp. Thế nên, sau khi nghe câu trả lời của Lục Bắc Thần, La Trì càng thảng thốt đến ‘hồn bay phách tán’. Một là nghe nói Chloe chỉ muốn nhận mấy vụ ‘thiên cổ kỳ án’. Vụ mất tích của Tiêu Tiếu Tiếu, mặc dù liên đới rất rộng nhưng đối với tiêu chuẩn của Chloe thì chưa chắc đã đủ đẳng cấp. Hai là…

“Chúng tôi đã gia nhập vụ án Tiêu Tiếu Tiếu rồi, cậu lại tiếp người giúp đỡ là có ý gì hả? Không tin tưởng công an hay xem thường khả năng của phòng thực nghiệm các cậu?” Đây là điểm thứ hai La Trì nghĩ trong lòng.

Lục Bắc Thần cũng không ngẩng đầu lên, thậm chí mí mắt còn không động đậy, hờ hững đáp: “Nếu Tiêu Tiếu Tiếu chết, tôi không biết ăn nói sao với cô ấy.”

Ngư Khương đang làm việc bên cạnh chợt run lên. Ở bên cạnh anh, cô nghe rất rõ ràng, khẩu khí của Lục Bắc Thần tuy nhạt nhòa nhưng có một chút cảm xúc bên trong. Mặc dù anh không chỉ mặt đọc tên, chỉ nói một chữ ‘cô ấy’ nhưng Ngư Khương biết ‘cô ấy’ mà anh ám chỉ là ai. Một người kiêu ngạo, thanh cao như anh lại phải giải thích với người phụ nữ đó? Vic, lẽ nào anh đã quên anh không nợ cô ta một chút nào sao? Nói tới ‘nợ’ thì Cố Sơ mới nợ anh cơ mà. Nếu phải trả, dù có chết một ngàn lần, một vạn lần cô ta cũng không thể bù đắp những tổn thương cô ta gây ra cho anh, không phải ư?

Cõi lòng hụt hẫng, ngón tay cũng không còn vững chãi, chiếc nhíp khẽ rung rinh. Bỗng nghe thấy Lục Bắc Thần ở bên cạnh buông một tiếng trầm thấp: “Cẩn thận.” Ngay sau đó anh giơ tay giữ chặt lấy chiếc nhíp trong tay cô.

Mặc dù cả hai bên đều đeo găng tay nhưng Ngư Khương vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh. Anh mạnh mẽ nắm lấy tay cô, ngón tay vững vàng là thế. Còn cả mùi hương trên chiếc blouse của anh, thanh khiết, mát rượi. Chỉ vì anh ở sát gần, mùi hương ấy lại rõ ràng có thêm hơi thở rắn rỏi đầy nam tính. Ngư Khương muốn khóc, có biết bao bồng bột muốn được ôm chặt lấy anh. Nhưng chẳng mấy chốc, Lục Bắc Thần đã đỡ lấy chiếc nhíp trong tay cô, bỏ thứ đang kẹp vào một chiếc túi lấy mẫu vật. Giây phút anh buông tay, Ngư Khương bỗng cảm thấy lạnh lẽo, trái tim cũng nguội đi không ít.

La Trì cũng không chú ý tới sự thay đổi trong tâm tư của Ngư Khương, hoặc có lẽ anh ấy chưa bao giờ nghĩ Ngư Khương sẽ có những suy nghĩ vượt giới hạn với Lục Bắc Thần. Điều anh ấy đang nghĩ toàn là lời nói ban nãy của Lục Bắc Thần, cũng trong giây phút này hiểu rõ ý của cậu ấy. Cố Sơ cần một viên thuốc an thần, mà rất rõ ràng, bất luận là anh ấy hay Lục Bắc Thần đều không thể trở thành viên thuốc an thần của Cố Sơ. Anh ấy là cảnh sát, có rất nhiều chuyện không thể nói đúng như sự thật. Lục Bắc Thần lại không ở Thượng Hải, thế nên Chloe trở thành con át chủ bài quan trọng giúp Cố Sơ an tâm. Rất nhiều lúc, những lời cảnh sát không thể nói, Chloe có thể, những chuyện cảnh sát không thể làm Chloe cũng có thể. Mặc dù Lục Bắc Thần không phải người trong ngành nhưng cậu ấy dù sao cũng là chuyên gia được mời về, lúc cần thiết cũng phải tuân thủ nguyên tắc pháp luật, bảo mật giống như cảnh sát, rất nhiều lời và rất nhiều việc cậu ấy đành cậy nhờ bàn tay của Chloe. Hơn nữa, Chloe sở dĩ nổi tiếng, chắc hẳn thật sự có nhiều bản lĩnh. Cậu ta không đi theo những con đường thông thường, chưa biết chừng sẽ giúp cho vụ án này gia tăng tiến độ.

Lục Bắc Thần tập trung chú ý vào túi mẫu vật, bên trong là một số vật thể rắn màu trắng xám, thoạt nhìn giống như cát sỏi kết dính lại. Anh giơ chiếc túi lên, cẩn thận phân biệt qua thứ ánh sáng tối tăm, rất lâu sau mới nói: “Trông giống như chất hút ẩm.”

La Trì vội vàng ngồi xuống, cũng tập trung vào chiếc túi. “Nếu thật sự là chất hút ẩm thì chứng tỏ chỗ này cũng từng bị di chuyển.” Hầm ngầm tại phân viện Bắc Kinh cũng giống như Thượng Hải. Khi bọn họ tới nơi, toàn bộ những thứ chứa ở đây đều là máy móc chỉnh hình. Theo người phụ trách thẩm mỹ viện nói hầm ngầm tại đây trước giờ chỉ đặt máy móc.

“Hoặc cũng có thể là chất bảo quản, xem ra là không dọn dẹp sạch sẽ, bất cẩn rơi lại.” Lục Bắc Thần nói rồi giao cho Ngư Khương chiếc túi: “Màu sắc không bình thường, trở về kiểm nghiệm xem sao, xem có phải vì thấm máu không.”

“Vâng.” Ngư Khương kiềm chế tâm tư của mình, tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc.

Bao năm rồi cô cũng hiểu Lục Bắc Thần, một khi để anh biết chuyện cô yêu thầm, e là cô chỉ còn cách rời khỏi phòng thực nghiệm.



Cố Sơ mở cửa phòng, đặt hành lý của Chloe ra ngoài cửa, rồi bước tới túm lấy Chloe: “Nếu anh đã không giúp được gì thì đi ngay cho tôi!”

Cái gì mà ai tới nhà cũng là khách, không ai giơ tay đánh người đang cười? Cút hết cả đi. Cô đã hoàn toàn mất hết nhẫn nại rồi, không còn sức để tâm tới anh ta nữa. Cuối cùng cô cũng nhìn ra rồi, Chloe này tới Trung Quốc vốn không phải để giúp đỡ chuyện Tiêu Tiếu Tiếu, hứng thú của anh ta với Lục Bắc Thần còn cao hơn gấp vạn lần chuyện Tiếu Tiếu mất tích. Từ lúc vào nhà tới giờ, Cố Sơ đã kế thừa tôn chỉ lịch sự tiếp đón, có thể nói là kính cẩn lễ phép, thậm chí còn giặt sơ mi cho anh ta, kết quả thì sao? Khi cô đang sốt ruột như kiến bò miệng chảo thì anh ta lại ung dung điềm đạm nói một câu: Gấp gì chứ? Câu nói này đã hoàn toàn châm lên ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Cố Sơ. Cuối cùng, cô đã bộc phát.

Bên này, Chloe vừa mặc xong sơ mi, bên kia Cố Sơ đã túm cổ xách ra tận cửa. Thấy cô có vẻ như đã giận thật, anh ta lấy tay phải níu chặt khung cửa không buông, quyết không ra ngoài. Cố Sơ mà dốc hết sức bình sinh thì quả thực không nhỏ, Chloe loạng choạng suýt nữa thì ngã sõng xoài. Cuối cùng, với sức đàn ông, anh ta vẫn vượt qua phụ nữ, tuy thắng chẳng vinh quang gì nhưng cũng còn hơn bị cô quét ra khỏi cửa. Cố Sơ mệt phờ, thở hồng hộc, nắm chặt tay lại đến đau nhức. Thấy anh ta vẫn lười biếng dựa vào khung cửa, cô hận đến nghiến răng ken két nhưng không còn sức lôi kéo nữa.

“Cô ăn cái gì mà lớn vậy? Sao khỏe dữ?” Chloe thấy mình tạm thời đã an toàn, vội vàng đóng cửa lại, xoa xoa chiếc cổ bị cổ áo siết đau, nhe răng nói: “Cô là con gái, có thể đừng bạo lực như vậy hay không? Cẩn thận ế chồng đấy!”

Cố Sơ tức giận, trợn trừng hai mắt, chỉ tay vào mặt anh ta: “Rời khỏi nhà tôi! Đi ngay lập tức!”

Chloe vội vàng giơ tay tỏ ý đầu hàng: “Đừng kích động như vậy, tôi biết cô lo lắng cho bạn thân. Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm, giờ tôi đang đợi một người tới.”

“Viện cớ!”

Chloe làm mặt khó xử: “Làm ơn đi tiểu thư. Ngoài quốc tế, nói gì thì nói tôi cũng là một nhân vật tầm cỡ? Có cần lừa gạt cô cho vui không? Vì sao tôi phải lừa cô?” Nói rồi, anh ta lại cười gian xảo, đột ngột áp sát lại gần, cái bóng cao lớn gần như bao trùm lấy cô: “Trừ phi cô cho rằng, tôi có ý muốn theo đuổi cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.