Ở tận cùng con đường ngọc lan, sau khi chứng kiến hai người họ xuất hiện, Chloe sửng sốt đứng dậy, trước hết là dụi mắt, sau đó trợn tròn, rất lâu sau vẫn còn lẩm bẩm với vẻ khó tin, “Trời ạ… Đây là hai người hay có thêm một cái gương?”.
La Trì cũng không hề nghĩ tối nay lại nhìn thấy cảnh tượng này. Sau khi được Cố Tư giải thích, anh mới biết người mình gặp mấy ngày nay là Lục Bắc Thâm. Mặc dù từng gặp mặt, cũng biết hai người họ quá giống nhưng khi họ thực sự đứng cạnh nhau, đặc biệt là giờ phút này khi họ còn mặc cùng một kiểu, anh vẫn cực kỳ thảng thốt. Người ta nói trên đời chẳng có hai phiến lá nào giống nhau y hệt nhưng hai người trước mắt quả thật sẽ gây hiểu lầm là chỉ có một người.
Anh căng thẳng nuốt nước bọt, bỗng không biết nên nói gì. Chloe trông còn căng thẳng và ngỡ ngàng hơn cả La Trì, anh ta không còn vẻ bắng nhắng lúc trước, có lẽ vì không ngờ họ lại đồng thời xuất hiện.
“Này, đâu là Lục Bắc Thần, đâu là Lục Bắc Thâm?”
La Trì nín thở, “Anh hỏi tôi thì tôi biết hai ai?”.
“Tôi đang rất lo cho cô nhóc kia.” Chloe thì thầm, “Cậu bảo lỡ như cô ấy nhận nhầm thì phải làm sao?”.
La Trì cũng không biết sẽ phải làm sao. Anh đã tưởng người đầu tiên xuất hiện là Lục Bắc Thần rồi, không ngờ lại có thêm một người nữa, khiến đôi mắt anh không thể có một sự phán đoán chuẩn xác, thế nên nhất thời cũng không rõ ai là ai.
“Cô nhóc đó mà nhận sai tôi nghĩ Lục Bắc Thần sẽ buồn lắm.” Chloe thở dài nặng nề.
La Trì nhìn Cố Sơ chăm chú, một lúc sau mới nói: “Chúng ta thường quên mất giác quan thứ sáu của người con gái, thực tế là có lúc trực giác của phụ nữ rất đáng sợ”.
Chloe giơ tay lên bịt mắt, “Tôi không đành lòng chứng kiến”.
La Trì khẽ thở dài, “Không thể không thừa nhận Lục Bắc Thần lý trí tới mức khiến người ta căm hận, cậu ta làm thế này quá tàn nhẫn”.
“Tôi mà là cô ấy, tôi sẽ quay người bỏ đi.” Chloe ngao ngán lắc đầu, “Người đuổi theo chắc chắn là Lục Bắc Thần”.
“Cũng chưa chắc.” La Trì không đồng tình, “Anh không hiểu rồi, có những ung nhọt cần dùng những cách trực tiếp và tàn nhẫn nhất mới có thể loại bỏ sạch sẽ”.
Dù sao cũng đã nhiều năm làm cảnh sát, sau khi bắt gặp cảnh này La Trì bỗng hiểu ra rất nhiều chuyện. Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao vừa tới Quỳnh Châu Lục Bắc Thần đã nhắm vào Cố Sơ, trông thì có vẻ như bất mãn với cô nhưng lại quan tâm hết thảy. Lúc đó anh chỉ nghĩ Lục Bắc Thần giống như đã thay lòng đổi dạ. Nhưng giờ nghĩ lại, rốt cuộc anh cũng đã hiểu nguyên nhân.
Ai dè Chloe không hiểu sự ví von của anh, thế nên cứ nhìn anh nghi hoặc. La Trì lại không định giải thích quá nhiều, chỉ mỉm cười, “Nhìn kìa, con gái nhà họ Cố chưa bao giờ là những người hèn nhát”.
Chloe nhìn theo ánh mắt La Trì rồi… bàng hoàng.
Dưới bóng ngọc lan, cô từ từ tiến lên, từng bước lại gần hai người đàn ông, dường như trong lòng cô đã có một suy nghĩ kiên định. Nó đang chống đỡ, giúp cô tiến lên từng chút, từng chút.
Bên kia, Chloe và La Trì, con tim của cả hai đều nhất loạt vọt lên tận cổ họng.
Bên này Cố Sơ không nhìn nghiêng nhìn ngả. Cô sắp lại gần người đàn ông xuất hiện trước. Anh yên lặng quan sát cô, sắc mặt không một gợn sóng.
“Người tới đầu là Lục Bắc Thần sao?” Chloe siết chặt ngón tay, lẩm bẩm, vì anh ta thấy Cố Sơ càng lúc càng tiến sát lại gần người đó.
La Trì không nói gì nhưng cũng đang âm thầm đổ mồ hôi hột thay Cố Sơ.
Hơi thở của Cố Sơ mặc dù rất gấp gáp nhưng sắc mặt lại trở nên bình tĩnh. Cô đi tới người đầu tiên nhưng lại không hề dừng bước mà chỉ đi lướt qua người đó, tiến thẳng về phía người xuất hiện sau.
La Trì thấy vậy, chợt há hốc miệng.
Một cơn gió đêm thổi qua, cây ngọc lan ngả nghiêng, bất an.
Cố Sơ dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Gương mặt anh chìm trong bóng trăng, nửa sáng nửa tối. Anh vẫn im lặng quan sát cô, hai tay đút túi quần, không chút động tĩnh.
Cô nhìn anh chăm chú nhưng một giây sau đột ngột giơ tay lên.
Chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, một cái tát đau đớn giáng thẳng xuống gò má người đàn ông.
Làm cả ba người còn lại kinh ngạc!
Người đàn ông bị đánh vẫn không động đậy, vẫn nhìn cô không rời mắt. Ánh mắt đó trông có vẻ bình thản nhưng đằng sau sự bình thản lại cất giấu một tình cảm nặng sâu. Đánh anh xong, khóe mắt Cố Sơ cũng đỏ quạch, cô lập tức vòng hai tay qua hông anh, áp sát mặt lên lồng ngực anh.
Nước mắt chỉ trong giây lát đã thấm đẫm chiếc sơ mi của anh.
“Cái tát này vì em hận anh, hận anh vì em bị thương, hận anh rõ ràng đã quay về rồi lại không gặp em; Cái tát này cũng vì em trách anh, trách anh đã lừa em đến thê thảm, người năm đó rõ ràng là anh nhưng anh thà nhìn thấy em đau lòng, buồn bã cũng không muốn nói cho em biết sự thật; Cái tát này càng để nói với anh rằng em yêu anh, trước kia yêu anh, bây giờ yêu anh, tương lai vẫn sẽ yêu anh như vậy.” Cô ôm chặt lấy anh, cánh tay run lẩy bẩy, giọng nói cũng run rẩy, đôi mắt nhòa lệ, tầm nhìn mơ hồ, nhưng cô nghe được tiếng trái tim anh, mạnh mẽ rắn rỏi gõ bên tai. “Nếu anh sợ em không nhận ra anh, không sao cả, em không dùng đôi mắt của em nữa, em cứ ôm anh như thế này, cảm nhận anh như thế này thì em sẽ biết người đàn ông trong lòng em nhất định là anh”.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, sắc mặt xúc động.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nước mắt theo hốc mắt lăn xuống. Cô giơ tay chạm nhẹ lên gương mặt anh, nói: “Lục Bắc Thần, dù trông anh có như thế nào em cũng sẽ nhận ra anh. Lần này, em đã nhận ra anh rồi”.
Đôi mắt anh nhuốm đau thương. Anh giơ tay, run rẩy lau nước mắt cho cô, rất lâu sau mới lẩm bẩm tên cô: “Sơ Sơ…”.
Cố Sơ càng khóc dữ hơn nhưng vẫn cố gắng nhìn lên khuôn mặt anh, “Anh có biết em hận anh nhường nào không?”.
“Anh xin lỗi.”
“Anh có biết mình rất quá đáng không?”
“Anh xin lỗi.”
“Anh có biết bao lâu nay ngày nào em cũng sống trong dằn vặt không?”
“Anh xin lỗi.”
“Anh có biết em rất nhớ anh không?”
“Anh xin lỗi.”
“Anh có biết…” Bờ môi Cố Sơ run run, “em rất yêu anh không…”.
Ngón tay gầy của Lục Bắc Thần phủ lên chân mày bờ mi cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhưng chẳng mấy chốc, đầu ngón tay anh cũng bỏng rát bởi nước mắt cô. Anh cúi xuống, hôn lên khóe mắt nóng rực đó, giọng nói trầm thấp xen lẫn đau đớn, “Xin lỗi em…” Rồi đôi môi di chuyển xuống, hôn lên cánh môi cô.
Giây phút này, Cố Sơ càng òa lên nức nở.
Anh xoay ngược tay lại, ôm chặt cô, như giữ một bảo bối.
Bên kia, La Trì thầm thở phào, trông thế kia chứng tỏ Cố Sơ không nhầm. Chloe tinh mắt, lắc đầu nói: “Lục Bắc Thần cũng đỏ mắt rồi, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta khóc vì người con gái nào cả”.
La Trì không nói gì, bảo anh chứng kiến cảnh này không thấy cảm động là nói dối. Nhân lúc gió thổi, anh giả vờ giơ tay dụi mắt, thật ra mắt anh cũng đã đỏ ửng.
Lục Bắc Thâm đứng một bên nhìn cặp đôi đang đứng ôm nhau gần đó, nhìn mãi nhìn mãi tới khi khóe môi cong lên. Cậu hít sâu một hơi rồi lại nhẹ nhàng thở ra. Ban nãy cậu nhìn rất rõ, khi nhìn thấy mình, sự kích động và ngỡ ngàng trong đôi mắt Cố Sơ chỉ tồn tại chưa đến năm giây. Nhưng ngay sau khi anh trai của cậu xuất hiện, tâm trạng cô ấy đã phức tạp hơn nhiều, có kích động, có thảng thốt, có phẫn nộ cùng lo lắng… Nhiều hơn cả là nhung nhớ.
Thì ra yêu một người, vòng vèo xuôi ngược cuối cùng vẫn sẽ tìm thấy nhau.
Cậu biết Lục Bắc Thần nhất định sẽ đến, vì cậu hiểu rất rõ sức nặng của Cố Sơ trong trái tim Lục Bắc Thần. Tránh mặt không gặp, đó là nỗi đau như cắt từng khúc ruột, như kẹp từng đầu ngón tay. Nhưng một khi Cố Sơ phát điên, một khi để anh ấy biết cô bị bệnh vẫn gắng gượng đợi anh ấy xuất hiện, thì sự không nỡ của anh ấy sẽ vượt lên hết thảy.
Lục Bắc Thâm nhìn mãi tới khi nụ cười ấy dần tắt.
Một giây sau, cậu định quay người bỏ đi thì nghe thấy một giọng nói dồn dập: “Lục Bắc Thâm, anh đứng lại cho em!”.
Chloe và La Trì đang xem náo nhiệt cũng bị giật mình vì giọng nói ấy, ngay cả Cố Sơ cũng giật thót, vừa quay đầu cô đã thấy Lăng Song lao ra.
Hôm nay cậu ấy ăn vận rất đơn giản, không còn vẻ thời thượng thường ngày hay sự sắc sảo, cao ngạo của một nhà báo, chiếc áo phông xanh cùng chiếc quần bò ống bó rõ ràng chỉ giống như một cô gái nhà hàng xóm. Nhưng đôi mắt cậu ấy cũng đỏ, hai tay nắm chặt, sắc mặt tái nhợt, bờ môi cũng run lập cập.
Cậu ấy tảng lờ Cố Sơ, mục tiêu chỉ có Lục Bắc Thâm gần đó.
Khi quay sang Lục Bắc Thâm, cô thấy sắc mặt cậu có chút ngượng ngập.
“Lục Bắc Thâm, anh có biết em đã đợi anh bao nhiêu năm không? Vì sao anh không chịu ra gặp em?” Lăng Song cũng khóc, một người con gái trước giờ luôn ngạo mạn, không bao giờ thừa nhận là yếu đuối trước mặt Cố Sơ, lúc này lại vỡ òa như một đứa trẻ.
Lục Bắc Thâm mím môi không nói.
Cố Sơ nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ khó tin. Rất lâu sau, cô quay đầu nhìn Lục Bắc Thần. Anh ôm cô, đôi mắt ánh lên sự áy náy, khi nhìn về phía Lục Bắc Thâm, anh cất giọng khuyên nhủ.
“Bắc Thâm, em nên có một lời giải thích với cô ấy rồi.”
Lục Bắc Thâm nhìn Lăng Song, hít sâu một hơi, khi lên tiếng giọng đã hơi khàn, “Lăng Song, năm xưa thứ anh không thể cho em là một lời hứa hẹn”.
Lăng Song đứng nguyên tại chỗ, bỗng nhiên khóc rất đau khổ.
Có một dự cảm nổ tung trong lòng Cố Sơ, cô run run nói: “Lục Bắc Thâm…”.
“Năm xưa, cô ấy không cướp anh tôi với cô.” Lục Bắc Thâm nói khẽ, “Người gặp mặt cô ấy, thật ra vẫn luôn là tôi…”.
Một câu nói như một cái gậy đánh trúng đầu, Cố Sơ bỗng hiểu ra tất cả!
“Hai… Hai người…”
“Sơ Sơ.” Lục Bắc Thần xoay vai cô lại, gương mặt ánh lên vẻ đau thương, “Có nguyên nhân cả. Em phải tin rằng, người anh không muốn lừa gạt nhất trên đời này chính là em”.
Dứt lời, anh kéo cô vào lòng, ghì chặt. Cô nép trong vòng tay anh, nước mắt lại tuôn trào. Cô cũng giống như Lăng Song, bất lực và đau đớn. Lần này cô khóc lại vì Lăng Song. Thì ra cô vẫn một mình tự nhận, cho rằng Lăng Song là tình địch…
~Hết chương 418~