Tôi đã yêu anh ấy.
Anh ấy hay thích mặc sơ mi kẻ caro cùng những chiếc quần bò cũ kỹ, nằm trên bãi cỏ trong sân trường, nghe nhạc, đọc sách. Đó là chàng trai mắt một mí đẹp trai nhất khoa tôi, thành tích cũng là cừ nhất.
Hôm nay anh ấy đã tham gia và giành quán quân cuộc thi hùng biện, tôi biết anh ấy là tuyệt nhất. Lúc nhận giải, trong khoa có rất nhiều nữ sinh nhào về phía anh ấy, nhưng anh ấy nhìn thấy tôi giữa đám đông, tôi biết là anh ấy thích mình mà.
Buổi tối, cuối cùng anh ấy đã hôn tôi, niềm hạnh phúc này khó mà diễn tả được. Tôi muốn được ở bên anh ấy, mãi mãi ở bên nhau…
Lục Bắc Thần in từng bức ảnh La Trì chụp ra. Trong lúc chờ đợi, anh lật xem từng bức. Thật ra những việc này không còn thuộc phạm vi công việc của anh nhưng bên trong có dính líu tới nhật ký của Ngải Hân, anh muốn sớm tìm ra bí mật vụ tai nạn xe nửa năm trước.
Đây là một bài trong nhật ký của Ngải Hân, qua nhật ký có thể đọc được có lẽ hồi đại học cô ta đã yêu một nam sinh mắt một mí, thích nghe nhạc, thích mặc áo kẻ caro. Trong những trang tiếp theo, cô ta liên tục nhấn mạnh những đặc điểm này, hơn nữa còn ghi chép tỉ mỉ từng chuyện trong quá trình yêu đương của cô ta và chàng trai kia. Từ nhật ký, không khó nhận ra Ngải Hân yêu chàng trai đó cực kỳ sâu đậm, hai người họ đã bước đến giai đoạn thề nguyền hẹn ước hơn nữa còn “ăn trái cấm”, từng bài viết đều toát lên sự ngọt ngào cực độ. Xem ngày tháng thì thời gian là khoảng một năm, cuối cùng, chàng trai đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời. Những ngọt ngào bị thay thế bằng những bi ai.
Nhưng điều khiến Lục Bắc Thần cảm thấy khó hiểu là nửa sau, giọng văn bắt đầu trở nên quỷ dị, trong đó có một bài viết thế này: Anh ấy đã trở về, cuối cùng anh ấy đã trở về. Anh ấy nói anh ấy rất nhớ tôi, sao tôi không ngày đêm mong nhớ anh ấy cơ chứ? Nhưng, anh ấy không còn thích mặc áo kẻ caro nữa, cũng không còn thích tắm nắng. Anh ấy thường đến vào buổi đêm, ban ngày thì không thấy. Anh ấy thường nói với tôi, muốn tôi và con sống cùng với anh ấy. Phải, tôi từng thề sẽ vĩnh viễn ở bên anh ấy, không chia không lìa, thế nên tôi phải thực hiện lời thề ấy.
Lục Bắc Thần lật tới mấy trang cuối cùng, trong đó có một trang nội dung khiến anh chú ý: Tôi đã tìm ra kẻ giết hại anh ấy, thần linh này đã cho tôi chỉ thị. Hắn sẽ xuất hiện nhanh thôi. Anh hãy đợi em, đợi em và con…
Đây là trang nhật ký cuối cùng của Ngải Hân.
Lục Bắc Thần nhìn ngày trên trang nhật ký, chính là bốn ngày trước khi anh gặp tai nạn. Đọc qua cả nhật ký, có thể thấy Ngải Hân đã yêu một chàng trai, rồi anh ta bị hại, cô đã có thai, sau đó trả thù cho người yêu. Nửa đầu có vẻ bình thường, từ khi gặp nhau đến lúc yêu nhau, đoạn nào cũng ngập tràn yêu thương, cho tới khi chàng trai kia qua đời, cô ta đau thương tột cùng, từng câu từng chữ khiến người ta đồng cảm sâu sắc. Tới khi cô ta nói anh ta đã quay trở về, chỉ vào ban đêm, sau đó còn có mấy trang ghi chép lại những chuyện khi chàng trai này quay về, rõ ràng thần kinh cô ta có vấn đề.
Mà trên thực tế, thông qua việc điều tra của La Trì, trong cuộc sống của Ngải Hân vốn không xuất hiện chàng trai như vậy. Bố mẹ Ngải Hân nói, cô ta vừa vào năm nhất đại học đã bắt gặp cảnh một đàn chị nhảy lầu tự sát nên sợ hãi đến độ thần kinh thất thường. Năm thứ tư đại học, cô ta gần như phải ở suốt trong phòng chẩn trị tâm lý, chẳng có cơ hội quen chàng trai nào, nói chi tới chuyện yêu đương rồi mang thai.
Xác của Ngải Hân được Phan An đích thân giải phẫu. Trong báo cáo của Phan An không hề nhắc đến chuyện Ngải Hân mang thai. La Trì sau khi phát hiện ra nhật ký cũng xin chứng cứ từ Phan An, Phan An đã chứng thực Ngải Hân không có thai.
Ngải Hân chính là đối tượng điều tra đầu tiên của La Trì. Sau khi chuyển xong ảnh cho Lục Bắc Thần, trời vừa sáng cậu ấy đã tới trường đại học của Ngải Hân, phát hiện không hề có chàng trai mắt một mí như cô ta kể. Nói cách khác, những ghi chép trong nhật ký của Ngải Hân đều là hư cấu, chưa từng thực sự xảy ra.
Trên đường vội ra sân bay, La Trì gọi điện thoại cho Lục Bắc Thần.
“Ngải Hân đã dựng lên một mối tình đầu, sau đó lại sáng tác ra một hung thủ, nhưng tại sao cuối cùng lại nhắm vào cậu?”
Đây cũng là chuyện khiến Lục Bắc Thần khó hiểu. Anh chưa bao giờ gặp Ngải Hân, nói chi tới anh chàng người yêu mắt một mí, thích mặc áo kẻ caro đó? Bao năm qua anh chỉ động dao trên người chết, đã bao giờ hại chết ai?
Nhưng chính vào lúc đợi máy bay, anh đã xem đi xem lại nhiều lần, cuối cùng cũng tìm ra manh mối, bèn gọi lại cho La Trì, “Trong bài viết, Ngải Hân nhắc tới lời chỉ thị của thần linh, tôi cho rằng trong này có nghi vấn”.
Cho dù La Trì không cần đi điều tra, nhưng thông qua nội dung và ghi chép thời gian của nhật ký thì không cần cân nhắc thêm. Ngải Hân năm nay 25 tuổi, nhật ký ghi chép trong vòng một năm, cũng tức là bắt đầu từ năm cô ta 24 tuổi. Một cô gái đã tốt nghiệp đại học từ lâu rồi, tại sao vẫn còn ghi chép từng chút về tình yêu như một cô sinh viên mới vào cánh cổng trường đại học? Nếu chỉ là nhớ lại một cách bình thường thì những nội dung nhật ký thể hiện nên là ký ức chứ không phải là ghi chép sự kiện thường nhật.
Lục Bắc Thần tin rằng chuyện này giống một sự xâm nhập ý thức hơn, có lẽ do chính thuốc men gây ra. Nhưng anh cũng tin khả năng cao là do người làm, có người dẫn dắt tiềm thức của Ngải Hân, tạo ra cho cô ta một đoạn ký ức giả, từ đó, thúc giục cô ta giết người.
Cái gọi là thần linh đó, Lục Bắc Thần nghi ngờ chính là bàn tay đứng phía sau sai bảo Ngải Hân.
Ngoại trừ nhật ký của Ngải Hân, còn có của Tiền Hào – người nhảy lầu tự sát.
Nhật ký của anh ta cũng được viết lại trong vòng gần một năm, nhưng không nhiều như Ngải Hân, phải cách mười ngày hay nửa tháng mới viết một bài. Nội dung đại khái liên quan tới bài bạc. Anh ta nhắc đến chuyện mình đã bao nhiêu lần tới Las Vegas đánh bạc, đốt tiền vào casino, nhưng sau đó anh ta thua trắng, đến nỗi vợ cũng chạy mất, mất cả công ty, người đòi nợ ngày ngày chặn trước cửa nhà, ngày nào anh ta cũng phải sống trong sợ hãi.
Bài nhật ký cuối cùng của Tiền Hào đã viết thế này: Bọn chúng tới rồi! Chúng định lấy mạng của tôi! Được thôi, tôi sẽ cho chúng!
Nhật ký rất ngắn nhưng như một bức thư, hơn nữa Lục Bắc Thần từng khám nghiệm xác của Tiền Hào, anh ta đúng là rơi từ trên cao xuống, tự sát.
Vậy thì “chúng” trong nhật ký phải chăng chính là những kẻ ở sòng bạc tới đòi nợ?
Nhưng La Trì điều tra rất rõ ràng Tiền Hào chưa bao giờ ra nước ngoài, huống hồ anh ta chỉ là một nhân viên công chức bình thường, lấy đâu ra tiền để đốt vào những ván bài đen đỏ?
Chuyện tương tự còn xảy ra với Phùng Tử Liên và Lưu Xuyên.
Trong những trang nhật ký suốt một năm của Phùng Tử Liên đã ghi chép một cuộc sống thế này. Cô ta năng lực tầm thường, không có quan hệ, không có học lực, cô ta phải tìm một công việc quá đỗi bình thường, ngày ngày đi làm tám tiếng, quan hệ với đồng nghiệp còn không vui vẻ, lại chẳng có bạn trai. Cô ta nuôi một con mèo, ngày ngày chỉ có con mèo tên Molasses đó bầu bạn. Trong nhật ký chỉ là những câu chuyện vụn vặt thường ngày, ví dụ như hôm nay đồng nghiệp nào nói xấu, bị cô ta nghe được, ngày mai bị người sếp nào đó mắng té tát, ngày nữa hai vợ chồng ở tầng dưới đánh chửi nhau… Ngoài ra, còn ghi chép cả về chú mèo của cô ta, nó uống bao nhiêu nước, ăn bao nhiêu cơm, ngủ đáng yêu cỡ nào…
Những nội dung rất nhạt nhẽo nhưng được ghi rất chi tiết.
Nhưng cuộc sống thực sự của Phùng Tử Liên mà La Trì biết là từ khi còn trẻ, cô ta đã lấy được bằng thạc sỹ, được vào một doanh nghiệp đứng top 500. Cô ta học chuyên ngành thị trường, vào công ty rồi cũng vững vàng rất nhanh, hơn nữa còn được cấp trên khen ngợi. Viễn cảnh của cô ta rất rộng mở, mặc dù mới có 25 tuổi nhưng đã mua được nhà và xe tại Thượng Hải, xuất sắc hơn nhiều những người cùng tuổi khác.
Hai cuộc đời quá khác biệt, chẳng có những người đồng nghiệp hay buôn chuyện, cũng chẳng hề có những người sếp thích quát nạt. Dưới tầng cũng đâu phải một đôi vợ chồng, thậm chí trong nhà còn không có chú mèo tên Molasses.
Nhật ký của cô ta ngập đầy tuyệt vọng, là sự tuyệt vọng với một cuộc sống quá đỗi bình thường, bài viết cuối cùng có viết: Những ngày tháng này giống như một con dao cùn đang cứa từng chút, từng chút vào da thịt tôi, thế giới quá nhạt nhẽo.
Cô ta chọn cách cắt cổ tay, có lẽ đây chính là cách tốt nhất để cô ta rời khỏi cuộc đời khô khan này.
Nhật ký của Lưu Xuyên là những khao khát dục vọng trần trụi.
Anh ta viết đầy rẫy những câu chuyện mình đã giẫm chân lên bao nhiêu con thuyền, hẹn hò với bạn gái ra sao, đồng thời còn phải giấu cô bạn gái khác thế nào. Trong nhật ký của anh ta phải xuất hiện tới mười cô gái, hệt như một “Vi Tiểu Bảo”. Thậm chí trong đó còn miêu tả chi tiết những lần quan hệ với mười cô bạn gái, mỗi lần đều rất tường tận, ai không biết lại tưởng đó là một cuốn tiểu thuyết sắc tình.
Những câu chuyện tình yêu đong đầy, cuối cùng hóa thành khổ não, vì cả mười cô bỗng phát hiện anh ta lăng nhăng, lần lượt bỏ đi. Anh ta viết: Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi nghĩ ra một cách có thể mãi mãi ở bên họ. Đợi tôi nhé, các bảo bối, anh đến đây…
Cuối cùng anh tự thiêu mà chết.
Nhưng Lưu Xuyên thực tế là một người sống độc thân, trước kia khi đi học có quen với một cô bạn gái, nhưng sau khi tốt nghiệp thì hai người chia tay, bao năm qua Lưu Xuyên cũng chưa gặp được ai phù hợp. Nói theo lời của La Trì thì trông Lưu Xuyên nho nhã ôn tồn vậy mà không ngờ nhật ký lại toàn chuyện đen tối.
Xem xong, Lục Bắc Thần day huyệt thái dương. Bốn người này đều đang sống một cuộc đời khác. Nó rất chân thực, hoàn toàn khác với cuộc sống thực tế của họ. Thông qua nội dung có thể dễ dàng nhận ra bốn người họ đều hoàn toàn nhập tâm vào thế giới tưởng tượng của mình.
Có thể khiến họ biến thế giới tưởng tượng trở thành cuộc sống thật, thậm chí như cả cuộc đời, hơn nữa không chỉ có một nạn nhân, đây quả thực không phải là chuyện được coi thường…
~Hết chương 434~