Trong bữa ăn này, thứ được động tới nhiều nhất trên bàn là rượu. Cơn mưa ngoài trời ngớt dần, cuối cùng chỉ còn là cơn mưa bụi rả rích, rả rích, không ngừng dây dưa, không ngừng lôi kéo. Mùi rượu nồng nàn nhuộm lên cái ấm áp của bàn ăn, nhưng hồi ức chung quy vẫn đắng chát. Lục Bắc Thâm giữ chặt ly rượu, dường như mây mù cùng cơn mưa cũng đã được vo vụn trong ánh mắt cậu, không thể xua tan. Cậu thở dài, “Phải, là hai mạng người. Anh à, anh hiểu em mà. Từ nhỏ tới giờ, em vẫn luôn quy củ, nề nếp, ở trong nhà họ Lục luôn ngoan ngoãn nghe lời, vì sao chứ? Chẳng phải vì muốn thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện ư? Anh tưởng em là người chủ động gây chuyện sinh sự sao?”.
“Anh hiểu, trước nay em rất hiểu chuyện.” Lục Bắc Thần nhìn nó, đau lòng. Tính nết cậu em trai này của anh sao anh không hiểu chứ? Từ nhỏ Bắc Thâm đã là người thích hóa chuyện to thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không. Chuyện nhà họ Lục cháy, xét theo tính cách của Bắc Thâm thì nó hoàn toàn không thể làm được. Nhưng nếu nó đã thừa nhận thì đó chắc hẳn đã là sự thật. Có thể chọc cho một người có tính tình thật thà, bình tĩnh phải phóng hỏa, trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì khiến nó khó chấp nhận.
Lục Bắc Thâm đặt ly rượu xuống, dựa ra sau ghế, nhìn Lục Bắc Thần phía đối diện, chân thành nói một câu: “Anh à, em không thể làm được người nhà họ Lục. Có lúc em nghĩ, nếu năm xưa chúng ta đổi lại, là anh tới đó sống, có phải anh sẽ làm tốt hơn em rất nhiều không?”.
Đôi mắt Lục Bắc Thần tối đi, rất lâu sau anh nói, “Đừng nói là năm xưa mẹ không cho, cho dù bà có đồng ý, anh nghĩ anh cũng sẽ không làm tốt hơn em. Giống như anh hiểu tính em vậy, em cũng hiểu tính anh mà”.
Lục Bắc Thâm lắc đầu cười khổ.
“Vì sao em lại phóng hỏa?” Lục Bắc Thần hỏi.
Lục Bắc Thâm ngước mắt lên, trong ánh mắt là một nỗi đau không thể xua đi. Cậu như đang nhìn Lục Bắc Thần, nhưng lại giống như đang vượt qua anh, nhìn về một nơi nào xa lắm, tâm tư đã bay tận đâu. “Năm năm trước, cũng tức là cái năm anh đồng ý ra nước ngoài du học, bố lâm trọng bệnh rồi nhập viện, anh còn nhớ không?”.
Lục Bắc Thần gật đầu, dĩ nhiên là anh nhớ.
“Lúc đó anh cực kỳ bài xích nhà họ Lục, anh Đông Thâm khuyên hết nước hết cái anh cũng không quay về, sau khi biết chuyện này bố càng giận đến nỗi ảnh hưởng cả sức khỏe. Về sau ông nhập viện, mặc dù bệnh tình đã ổn định hơn nhưng cứ thi thoảng căn bệnh đau đầu lại tái phát. Em sợ bố trút giận lên đầu anh, thế nên đã nghĩ cách cố gắng ở bên cạnh ông, chăm sóc ông. Nhưng chỉ vì có một lần em bất cẩn lấy nhầm thuốc, đã bị bố quát mắng một trận. Lúc đó người nhà họ Lục đều có mặt cả, ánh mắt họ nhìn em toàn là trách cứ, thậm chí còn cả sự mừng thầm…” Lục Bắc Thâm nghiến răng, “Em thật sự chịu quá đủ rồi, nhất là cái vẻ thì thà thì thụt nói chuyện của họ, giống như hai anh em chúng ta là sao quả tạ của nhà họ vậy”.
Trái tim Lục Bắc Thần nhức nhối, thấy Lục Bắc Thâm cuộn chặt tay lại, anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên tay nó, lúc ấy nó mới thả lỏng, nghỉ một lát nó nói tiếp: “Trải qua quá nhiều những lần như vậy, càng lúc em càng phẫn nộ bất bình. Lần đó trở thành ngòi nổ, nên em mới đi sai một bước. Anh, anh hãy tin em, lúc đó em thật sự chỉ định đốt trụi căn nhà đó, em ghét nó, ghét một cái nhà lạnh lẽo không nhìn được tới nóc, nhưng mà…”.
Nói tới đây, ánh mắt nó đau đớn, “Hôm đó lúc phóng hỏa, rõ ràng em đã dụ tất cả mọi người ra khỏi nhà rồi, nhưng không nghĩ tới quản gia và người làm vườn…”.
Lục Bắc Thần không thể an ủi được nó. Đây không phải là chuyện có thể cho qua, dính líu tới hai mạng người, sao chỉ sau có vài năm là có thể kể lại như một chuyện nhẹ nhàng như một câu chuyện cũ được? Trên người chỉ cần dính một chút máu thì đó đã là ung nhọt vĩnh viễn không thể cắt bỏ rồi.
“Vì chuyện này bố đã nghiêm khắc trừng phạt em, nhốt em lại. Lúc đó anh vừa về Mỹ chưa lâu, nhưng sống như một xác chết, không chịu gặp người nhà họ Lục. Sau đó anh xảy ra chuyện, bố thông tin ra bên ngoài rằng em mới là người mất mạng, thực chất là chuyển em tới Bắc Âu.” Lục Bắc Thâm hít sâu một hơi, nói, “Em biết bố đã đền cho gia đình người quản gia và người làm vườn không ít tiền mới dẹp yên được chuyện này. Nhốt em ở Bắc Âu thì em cũng cam tâm tình nguyện thôi, đây là lỗi lầm của em, mặc dù không phải ngồi tù nhưng tâm can em thì cũng như bị giam giữ, cảm giác này còn khó chịu hơn cầm tù”.
Lục Bắc Thần vuốt nhẹ ly rượu vang, nói: “Bây giờ em đã ra ngoài rồi thì cũng phải bắt đầu lại cuộc sống chứ. Con người luôn phải trả giá cho những gì mình đã làm. Em thấy áy náy trong lòng, kiểu gì cũng phải đối mặt với thân nhân người đã mất. Cho dù năm xưa họ vì tiền không còn truy cứu chuyện này nữa, nhưng em cũng phải bù đắp”.
“Em cũng định làm vậy, nhưng trước mắt còn một chuyện quan trọng hơn.”
Lục Bắc Thần ngước mắt lên nhìn nó, đôi mắt trầm ổn, nặng nề. Lục Bắc Thâm nhìn thẳng vào mắt anh, nhấn từng câu từng chữ, “Anh, trước nay anh vẫn rất thông minh, nên biết rõ mục đích của em khi quay lại Thượng Hải lần này”.
“Chuyện của anh không cần em xen vào.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần rất nhẹ.
“Không cần thì em cũng đã xen vào rồi.” Lục Bắc Thâm nhìn anh chằm chằm, nhíu mày, “Đây không phải là anh, anh trai em không phải là người như vậy”.
Lần này tới Lục Bắc Thần cười khổ.
“Anh vừa nói em hiểu tính cách của anh, nhưng em phát hiện bây giờ càng ngày em càng không hiểu anh rồi.” Tâm trạng của Lục Bắc Thâm có chút lên xuống, “Anh trai em là một người tính tình phóng khoáng, ngạo mạn, bướng bỉnh, có lời gì muốn nói sẽ nói, có chuyện muốn làm ắt làm. Giờ thì sao? Người anh trai ấy của em đâu rồi? Anh có biết bây giờ em nhìn thấy anh hệt như đang nhìn thấy mình không? Anh à, bây giờ anh không cần làm gì vì em nữa, em cũng không cần anh phải kiềm chế tính cách của mình. Coi như em cầu xin anh, có được không?”.
Cả quá trình Lục Bắc Thần đều im lặng, biểu cảm trên gương mặt với những góc cạnh rõ ràng ấy không chút thay đổi. Rất lâu sau, anh lên tiếng: “Bắc Thâm, tính cách của một người rồi sẽ thay đổi, cho dù quá khứ có ngông cuồng thế nào, sau khi trải qua những ngang trái thì cũng sẽ khác. Em phải biết, có những chuyện không phải em muốn làm là có thể làm được, nếu không sẽ chỉ mang lại cho đối phương những tổn thương nghiêm trọng hơn”.
“Thế nên, anh tình nguyện cứ sống trong bóng tối như vậy mãi?”
“Âm thầm bảo chưa hẳn đã tệ.”
Lục Bắc Thâm một lần nữa nắm chặt tay lại, nét mặt bực bội. Cậu nhìn anh rất lâu rồi nói: “Được, được. Đã vậy lần này anh đừng có trách em làm việc tùy tiện”.
Lục Bắc Thần nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, “Em định tiếp tục giả mạo anh ở bên cạnh cô ấy?”.
“Đúng.” Lục Bắc Thâm khẽ nheo mắt, “Giống như anh đã từng mạo danh em vậy, lần này em không những mạo danh anh trước mặt cô ấy, mà còn mạo danh anh trước mặt đồng nghiệp của anh, cho tới khi nào anh đổi ý thì thôi”.
“Anh biết là em thông minh, chẳng bao lâu nữa em sẽ có bản lĩnh tiếp tục ở lại phòng thực nghiệm bằng thân phận của anh.” Lục Bắc Thần khẽ nhấp một ngụm rượu vang, đổi chủ đề, “Nhưng… anh sẽ không để em có cơ hội này đâu”.
“E là anh sẽ lực bất tòng tâm thôi.” Lục Bắc Thâm nói rành mạch, “Trừ phi anh dám chủ động đi tới trước mặt em trước tất cả mọi người”.
“Bắc Thâm, em phải hiểu, cho dù anh không xuất hiện trước mặt mọi người, anh vẫn có cách bắt em quay về.”
“Chưa chắc.” Lục Bắc Thâm cười khẽ, đứng dậy nhún vai, “Em của bây giờ còn giống Lục Bắc Thần hơn anh nữa, anh cảm thấy ai sẽ nghi ngờ đây?”.
Lục Bắc Thâm hôm nay cố tình thay áo sơ mi của Lục Bắc Thần, từng biểu cảm, từng cử động đều giống nhau, lại cộng thêm tính tình của cậu trước nay vẫn điềm đạm, hướng nội, bất kỳ ai nhìn cậu cũng cảm thấy cậu chính là Lục Bắc Thần. Còn bản thân anh thì áo phông, quần bò bạc phếch, đội mũ lưỡi trai, ăn mặc kiểu thoải mái mà anh chưa từng mặc lại kể từ ngày đi làm, quả thực sẽ không ai tin đây mới là Lục Bắc Thần.
“Là giả thì vĩnh viễn không thể là thật.” Lục Bắc Thần nói trúng tim đen, “Giống như vụ án trước mắt đây. Bắc Thâm, em thông minh đấy nhưng thật sự muốn phá án không phải chuyện ngày một ngày hai. Bây giờ La Trì sốt sắng kéo em tới Giang Tây, em có thể từ chối một lần, hai lần chứ nếu tới lần ba, lần bốn mà em vẫn viện cớ không đi thì đừng nói là La Trì, ngay cả một tên EQ thấp như Ngữ Cảnh cũng sẽ nghi ngờ em”.
“Thế nên anh mới âm thầm điều tra tình hình thi thể rồi gửi La Trì, mục đích là muốn ép em quay về chứ gì?”
“Bắc Thâm, vụ án này không đơn giản như bề ngoài, bên trong còn rất nhiều nghi vấn mà anh còn nghĩ thông suốt. Thế nên, đây không phải là chuyện em có thể nhúng tay vào can dự. Nhân lúc mọi người còn chưa nghi ngờ, em lập tức rời khỏi đây đi, nếu không một khi bị vạch trần, em sẽ đối mặt với họ như thế nào? Trước giờ bố vẫn hy vọng em theo nghiệp kinh doanh, chuyện này đến tai bố sẽ không hay đâu.” Lục Bắc Thần chau mày, “Bây giờ em đi vẫn còn kịp”.
“Sau đó thì sao? Anh sẽ nói dối kiểu gì?” Lục Bắc Thâm cười, “Giáo sư pháp y nổi tiếng hy sinh trong khi làm nhiệm vụ? Hay lại là một màn mất tích bí ẩn?”.
“Anh sẽ tự có cách.”
“Mọi cách làm của anh chẳng qua chỉ vì không muốn cô ấy gặp được anh thôi.” Lục Bắc Thâm nhìn anh, nói: “Nhưng anh cảm thấy như vậy có công bằng với cô ấy không?”.
Lục Bắc Thần trầm mặc.
“Anh có sự cố chấp của anh, em cũng có quyết định của em.” Lục Bắc Thâm chợt cười, “Anh cứ lần lữa không lộ mặt, lẽ nào không sợ có một ngày em lấy thân phận của anh chiếm đoạt cô ấy? Giống như… anh của ngày xưa ấy!”.
Cậu cố tình chọc tức Lục Bắc Thần. Cậu hiểu anh trai mình, trước đây anh ấy là người nóng tính, châm chút lửa là được. Bây giờ cậu chỉ mong anh nổi giận lôi đình, cho dù lật tung cái nhà hàng này cậu cũng không sợ, chỉ cần anh ấy bùng nổ, chứng tỏ anh ấy có điểm yếu. Cậu tin rằng Cố Sơ chính là điểm yếu ấy, mà giờ đây cậu cũng chỉ còn mỗi điểm yếu này để lợi dụng mà thôi.
Cậu không tin nói đến nước này rồi mà anh vẫn không suy suyển.
Đáng tiếc, điều khiến cậu hoàn toàn không ngờ đến là nét mặt Lục Bắc Thần thật sự không hề thay đổi. Anh chỉ lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt ấy bình tĩnh đến mức khiến người ta phải kiêng dè. Trước giờ Lục Bắc Thâm vẫn rất sợ ánh mắt này của anh, trong đó có điềm đạm, trí tuệ và một chút uy nghiêm có thể thao túng tất cả. Lục Bắc Thần lên tiếng, thanh âm trầm thấp, “Em không dám”.
“Em nghĩ anh cũng biết rồi, em từng ở bên phía nhà Tây.” Lục Bắc Thâm nói.
“Anh chưa bao giờ cho rằng em dám thân mật thêm một bước với cô ấy.” Lục Bắc Thần vẫn rất điềm tĩnh, “Em dám cởi quần áo không?”.
Lục Bắc Thần sững người.
“Cố Sơ không phải người con gái không có não, theo như anh biết, sau khi trở lại em hầu như chỉ qua đêm trong phòng thực nghiệm, cho dù về nhà đa phần cũng là buổi chiều. Em cảm thấy cô ấy không phát giác ra sao?” Lục Bắc Thần hờ hững hỏi.
“Hình như anh chẳng lo lắng chút nào cả.”
Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh, “Vì anh rất hiểu cô ấy. Cô ấy biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm”.
Lục Bắc Thâm nhìn anh, rất lâu sau đáp, “Em sẽ có cách”.
…
Hội quán Tiêu Trúc nằm giữa trung tâm thành phố, rõ ràng tọa lạc tại một nơi náo nhiệt nhưng lại kín đáo. Nơi này rất ít người biết, chỉ những người thích thưởng trà mới có thể tìm đến đây.
Trước bậc thềm có rêu, bị mưa đêm thấm ướt, trong vườn có những cây trúc Tiêu Tương mọc thành khóm, lá chắn mưa, vang lên những tiếng lộp bộp.
Một ngọn đèn xanh, một bình trà thơm, tránh xa chốn trần gian hỗn tạp, tiếng đàn cổ rù rì, thuần túy và trong sáng.
Hà Nại hôm nay ăn mặc rất thoải mái, lớp vải trên người lấy màu đay làm chủ đạo, kiểu dáng hòa hợp với màu sắc, rất thích hợp với không gian trong hội quán này. Anh từ từ thưởng thức trà, hương thơm khiến tinh thần sảng khoái.
Đối diện anh là một người đàn ông, trông rất vội vã, sắc mặt vàng vọt, không ngừng rút khăn giấy lau mồ hôi, còn chốc chốc nhìn trộm Hà Nại. So với Hà Nại, người đàn ông kia lại mặc áo vest quần Âu, nhưng quan sát tỉ mỉ thì sơ mi của hắn hơi nhàu, không vừa vặn lắm, nhìn rất khó chịu.
“Sao? Không thích uống trà à?” Hà Nại thấy hắn không vào cốc, mỉm cười hỏi.
“Không không không, thích chứ, thích chứ.” Người đàn ông vội bê tách trà lên uống một ngụm, ngay sau đó bị bỏng miệng bèn buông tay. Chiếc tách rơi xuống bàn, nước trà bắn ra, hắn hoảng hốt vội lấy giấy lau sạch, “Tôi xin lỗi… xin lỗi”.
“Anh căng thẳng quá rồi.” Hà Nại cười nhẹ nhàng.
Người đàn ông cười trừ, gật đầu rồi lại len lén quan sát biểu cảm của Hà Nại, thấy anh không tỏ ra bực bội mới thả lỏng tâm trạng. Hà Nại chủ động rót trà cho hắn, người đàn ông hoảng sợ, vội tự làm. Nhưng Hà Nại ngăn hắn lại, sau khi rót trà cho hắn, anh khẽ nói: “Uống trà người ta để ý tới sự thanh tịnh, bình thản, cần phải tỉ mỉ nhấm nháp và thưởng thức, kỵ nhất là trong lòng lo lắng rồi hoang mang sợ sệt, giống như biểu cảm của anh ban nãy, không những không thể thưởng trà mà còn làm bỏng miệng, lợi bất cập hại”.
“Vâng vâng vâng, anh dạy phải lắm.” Người đàn ông xoa tay, cười nói: “Tôi là một người không có thường thức, khiến anh Hà chê cười rồi”.
“Anh Viên sao lại không có thường thức chứ?” Hà Nại mỉm cười, “Nhớ năm xưa khi ở đại học A, anh Viên cũng là trưởng câu lạc bộ trà nghệ, nói vậy, hiểu biết những thứ này trước mặt anh Viên cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi”.
Người đàn ông vội xua tay, “Đâu có, đâu có, lúc đó tôi chỉ là thằng ranh vắt mũi chưa sạch, không có tiền đồ, không có tiền đồ”.
Hà Nại cười: “Anh Viên là một nhân tài, tôi cũng rất ngưỡng mộ năng lực của anh Viên, chỉ có điều năm xưa vẫn luôn bị Lục Bắc Thâm chèn ép, uổng phí tài hoa, nếu không với thành tích của anh Viên, muốn giành được suất học bổng năm đó rất nhẹ nhàng”.
Nụ cười tắt lịm trên môi người đàn ông, nét mặt trở nên ngượng ngập.
“Bất luận thế nào, dù gì cũng may có anh Viên, chính anh đã khiến Kiều Vân Tiêu tin rằng Lục Bắc Thâm chỉ là một tay công tử bột chỉ thích chơi bời, nhát gan hèn hạ lại còn lưu tình khắp nơi.” Hà Nại nâng ly, “Lấy trà thay rượu, tôi mời anh Viên một ly”.
Viên Thành, người nắm rõ tình hình đã từng bị Kiều Vân Tiêu moi ra, cũng chính là bạn học cùng phòng với Lục Bắc Thâm.
Thấy vậy, Viên Thành sao còn dám giấu giếm, lập tức giải thích, “Không không không, anh Hà, anh hiểu lầm rồi. Tôi… Lúc đó không cố tình định hạ bệ Bắc Thâm. Tôi… Tôi chỉ… chỉ là…”.
“Chỉ hơi ganh ghét đố kỵ một chút thôi, đúng không?” Hà Nại thay hắn nói nốt suy nghĩ trong lòng.
“Tôi…” Viên Thành sầu não. Lúc đó hắn chỉ muốn thuận theo ý của Kiều Vân Tiêu, nói thêm vài câu để nhận thêm ít tiền thưởng mà thôi, không ngờ lại bị Hà Nại bắt thóp, rồi biết được chuyện hắn bị Kiều Vân Tiêu tìm đến, điều tra chuyện Lục Bắc Thâm.
Ban đầu, Viên Thành hoàn toàn không biết người đàn ông trước mắt chính là Hà Nại – người ra mặt cho quỹ tài chính Bắc Thần. Trông anh ta trắng trẻo, sức trói gà không chặt, thế nên Viên Thành không ghép tên và người lại với nhau. Về sau mới biết anh ta chính là Hà Nại nổi tiếng, hắn sợ đến mềm nhũn cả chân.
Còn cuộc gặp mặt hôm nay, hắn sợ Hà Nại sẽ kiếm chuyện với mình. Dù sao Hà Nại cũng là người của Lục Môn, Lục Bắc Thâm lại là cậu chủ của Lục Môn. Hắn đã nói dối nhiều như thế, người của Lục Môn tìm hắn tính sổ cũng là chuyện bình thường.
“Viên Thành, tôi từng nói tôi rất ngưỡng mộ sự thông minh của anh.” Hà Nại đặt tách trà xuống, khóe miệng rướn lên, “Thế nên anh đã sớm phát hiện ra bí mật của Lục Bắc Thâm rồi, đúng không?”.
Viên Thành sợ đến tái mét mặt đi. Hắn nuốt nước bọt, đang định lên tiếng thì nghe thấy Hà Nại hững hờ nói: “Ở trước mặt tôi tốt nhất anh cứ nói thẳng nói thật, dù sao thì Trung Quốc có nhiều nhân tài y học như thế, cũng không thiếu anh, anh Viên, anh thấy sao?”.
Vừa nghe xong, Viên Thành đã biết mình không giấu nổi, đành thừa nhận, “Đúng, tôi biết bí mật của Lục Bắc Thâm! Năm xưa khi còn ở trường, chỉ cần nó không có mặt, chắc chắn sẽ là anh trai nó tới học thay!”.
Hà Nại nhìn hắn vẻ hứng thú, “Thật kỳ lạ, năm xưa Lục Bắc Thần tốn rất nhiều công sức, sao lại bị anh nhìn ra nhỉ?”.
“Tính cách.” Viên Thành bật ra hai chữ.
Điều này lại càng khiến Hà Nại hiếu kỳ, “Tính cách ư? Anh Viên, việc này tôi phải cố gắng học hỏi anh rồi”.
Viên Thành hít sâu rồi thở hắt ra nặng nề, “Không sai, hai người đó quả thực quá giống nhau, tướng mạo và cử chỉ giống y như đúc. Nhưng kiểu gì cũng có sơ hở. Tính tình Lục Bắc Thâm khá yên tĩnh, trầm mặc ít nói, sở thích cũng toàn là những thứ nhã nhặn. Nhưng Lục Bắc Thần thì khác, mặc dù hắn bắt chước Lục Bắc Thâm rất giống nhưng cái khí chất bướng bỉnh, bất kham trên người thì không thể kiềm chế được. Tuy rằng những lúc điềm đạm, hắn cũng giống Lục Bắc Thâm như đúc, nhưng hắn toàn thích mấy thứ mạo hiểm, ví dụ như đua xe. Về sau tôi đã tổng kết ra một quy luật, cũng là cách hay nhất để phân biệt hai người đó. Người thích ngắm hoa, câu cá, ngâm thơ, ca vũ là Lục Bắc Thâm, người thích vận động, du lịch, chụp ảnh là Lục Bắc Thần.” Nói tới đây, hắn hơi nheo mắt lại, “Thế nên tôi mới thực sự biết mình thua thê thảm nhường nào, chỉ mình Lục Bắc Thâm đã đủ khiến tôi đau đầu rồi, lại có thêm một Lục Bắc Thần, tôi còn cơ hội thắng hay sao?”.
“Anh nhận ra sơ hở từ lúc nào?”
“Chính vào năm Lục Bắc Thâm ra nước ngoài du học. Sau khi phát hiện ra bí mật này, tôi định báo cáo với nhà trường, nhưng lúc đó mọi việc đã định. Tôi không phục, nếu không có bọn họ, tôi nhất định sẽ thành công, chứ không phải bị phân tới một nơi nhỏ bé như Giang Châu!” Viên Thành phẫn nộ bất bình.
“Chính vì như vậy nên anh mới điều tra được lai lịch của Lục Bắc Thâm, biết được cậu ta là người Lục Môn. Lục Môn không dễ đối phó, càng không phải người anh có thể chọc vào nên bao nhiêu năm nay, anh đã buồn bực, thậm chí dính vào ma túy. Sau khi gặp Kiều Vân Tiêu, anh biết anh ta có lòng điều tra Lục Bắc Thâm, anh cảm thấy cơ hội đã đến, thế nên đã hư cấu ra những lời không hay về Lục Bắc Thâm, mục đích là khiến Kiều Vân Tiêu càng dễ phân biệt họ hơn, đúng không?”
“Không sai! Hai anh em sinh đôi Lục Bắc Thâm và Lục Bắc Thần từ nhỏ đã thích bắt chước nhau, quen thuộc tính cách của nhau, việc lừa người ngoài là quá dễ dàng. Kiều Vân Tiêu muốn điều tra ư? Cho dù để hai người họ đứng trước mặt anh ta, anh ta còn chưa chắc đã nhận ra ai với ai, chi bằng cứ để tôi nói thẳng cho nghe!”
“Mặc dù anh chỉ toàn bịa đặt nhưng không thể không thừa nhận Kiều Vân Tiêu đã nghi ngờ. Anh đã phóng đại những điểm khác biệt giữa hai người họ, anh ta là người thông minh, dĩ nhiên sẽ hiểu, chỉ tiếc là…” Hà Nại nói tới đây thì im lặng.
Tiếc là Kiều Vân Tiêu đã dừng lại giữa đường. Tâm tư của người này, anh không thể không đề phòng.
Viên Thành đợi rất lâu không thấy anh nói tiếp bèn hắng giọng, “Tôi biết tôi làm vậy rất bỉ ổi, chỉ để chút giận thôi. Bây giờ tôi chỉ mong được sống những ngày tháng yên ổn”.
“Nguyện vọng này có thể nói là ước mơ cả đời của rất nhiều người.” Hà Nại cảm thán. Khi bưng tách trà lên, ánh mắt anh có chút cô đơn.
Nghe xong, Viên Thành có phần khó hiểu, nhưng Hà Nại không nói thêm nhiều nữa. Anh giơ tay ra hiệu với người vệ sỹ sau lưng. Vệ sỹ đưa cho Hà Nại một chiếc hòm, anh đẩy nó tới trước mặt Viên Thành.
Viên Thành càng thêm nghi hoặc, mở hòm ra bỗng sửng sốt, “Đây là…”.
Trong hòm là từng xấp tiền mặt dày cộp.
“Của anh đấy, coi như hai anh em họ đền bù cho anh.” Hà Nại lạnh nhạt nói.
“Tôi… không hiểu.” Viên Thành không ngờ lại có kết quả này, hắn còn tưởng hôm nay mình tiêu đời rồi.
Hà Nại trả lời: “Coi như cảm ơn vậy, cảm ơn anh đã chó ngáp phải ruồi”.
Viên Thành lại càng mù mờ.
“Cảm ơn anh đã không để người ngoài biết, thật ra Lục Bắc Thâm cũng giống như Lục Bắc Thần… đều rất thông minh.”
…
Nước mưa thấm ướt cả bến Thượng Hải, ngoài cửa sổ, chẳng biết mưa đã ngừng từ khi nào, trên cửa sổ lại là mảng đèn đường đỏ rực như ngọn đuốc. Trong phòng khách không bật đèn, chỉ còn thứ ánh sáng u tối đung đưa qua lại trên sàn nhà.
Cố Sơ yên lặng ngồi trên sofa, nhìn chăm chăm vào chỗ cam đã được gọt sẵn, bày đầy cả đĩa. Chẳng biết đã qua bao lâu, chỉ nghe thấy ngoài cửa ra vào có tiếng mở cửa. Bả vai cô run lên, ngay sau đó xoay người lại bật đèn.
Cả căn phòng đột ngột bừng sáng, soi rõ gương mặt người đàn ông vừa quay trở lại…
~Hết chương 412~