Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 57: Chương 57: Khó khăn của Hứa Đồng




Mọi người đều nói, hoa mùa hạ bung nở rực rỡ. Chắc hẳn cũng chẳng phải vì ngưỡng mộ sắc hoa mùa hạ cỡ nào, chỉ là chúng mang một vẻ đẹp tròn vẹn mà hoa mùa xuân chưa bao giờ có.

Chớp mắt đã lại tới cuối tuần, trời lại đổ mưa. Đường chân trời u ám đến đáng sợ, những hạt mưa cứ rả rích không ngừng. Cảnh xuân đã bớt đi rất nhiều, tử đinh hương khắp phố lớn ngõ nhỏ của Quỳnh Châu cũng rụng tan tác vô số, chừa chỗ cho mầm mới sinh sôi. Mọi người đều nói, hoa mùa hạ bung nở rực rỡ. Chắc hẳn cũng chẳng phải vì ngưỡng mộ sắc hoa mùa hạ cỡ nào, chỉ là chúng mang một vẻ đẹp tròn vẹn mà hoa mùa xuân chưa bao giờ có. Cố Sơ vẫn luôn cảm thấy nếu làm hoa mùa xuân sẽ là một chuyện thê lương, hoa lá không bao giờ gặp mặt, sau khi những đám lá um tùm vây kín lấy cành cây, đóa hoa nhỏ bé cũng theo đó rụng xuống.

Lúc Cố Sơ mang tiền tới cho Sầm Vân, Hứa Đồng cũng ở nhà, điều này khiến Cố Sơ cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng vừa nhìn thấy nét mặt không cam lòng của Sầm Vân, Cố Sơ đã lập tức hiểu ra nguyên nhân. Khi Sầm Vân nhận tiền, Hứa Đồng đứng bên nói: “Mẹ! Nếu để con bắt gặp chuyện này một lần nữa, sau này mẹ đừng hòng lấy được một đồng nào của Cố Sơ.”

Sầm Vân ném phong bì đựng tiền vào trong ngăn kéo, lẩm bẩm với vẻ khó chịu: “Nuôi một đứa vong ân bội nghĩa còn chưa đủ, giờ lại thêm một đứa. Đúng, mày cứ hiếu thuận với mẹ thế đi, bình thường mẹ cũng chỉ có một chút ham thích như thế, mày muốn ép chết mẹ đây mà! Cố Sơ đưa tiền cho mẹ là sai sao? Nhà nó nợ mẹ mà!”

“Vâng, người khắp thiên hạ này có ai không nợ mẹ?” Hứa Đồng cau mày.

Sầm Vân tức giận đóng sầm cửa lại, nhốt mình trong phòng ngủ. Hứa Đồng thấy vậy, lắc đầu ngao ngán, kéo Cố Sơ và nói: “Đi thôi, tới phòng chị ngồi một lát.”

Vào phòng, Hứa Đồng bỏ mấy quả sơ ri vào trong chiếc đĩa đựng hoa quả miệng nông, rồi lại nhanh gọn gọt táo, chuối và xoài, xếp vào một chiếc đĩa khác rồi bưng ra. Sơ ri là loại quả nóng, quả nào quả nấy đều đỏ rực như một viên đá quý, kết hợp với chiếc đĩa màu đen tạo thành màu sắc đơn giản mà bắt mắt. Còn hoa quả trong chiếc đĩa còn lại là loại quả lạnh, vừa hay có thể ăn kèm với sơ ri, cực kỳ tỉ mỉ.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Đồng thở dài. Cố Sơ hiểu rõ trong lòng bèn nói: “Mợ lại tới Ma Cao ạ?”

“Thua mười mấy vạn, cũng may mẹ chị chỉ vào mấy sòng bạc nhỏ, cũng không học đòi đám người giàu tiêu những mấy chục triệu, nếu không có bán nhà bán đất cũng chẳng đủ trả.” Trông Hứa Đồng có vẻ mệt mỏi, đưa tăm cho Cố Sơ rồi tiếp lời: “Chị đang nghĩ bụng sao mấy hôm nay mẹ lại dừng, không có động tĩnh gì cả, dám chắc là thua sạch trong sòng bạc rồi. Nếu không phải bên sòng bạc gọi điện cho chị, chị còn không biết mẹ thua tiền, bị người ta tạm giữ ở đó.”

Cố Sơ không biết nói sao. Không phải cô không hay chuyện mợ thích cờ bạc. Từ khi cậu qua đời, mợ liền đam mê bài bạc, rảnh rỗi là lại lén lút cùng một đám người chơi mạt chược theo kiểu cá cược, nếu không cũng là xì tố, sau này điều kiện tốt hơn một chút thì bắt đầu chạy qua Ma Cao. Chị họ trước nay vẫn kiếm được tiền, bây giờ căn nhà mợ đang ở Quỳnh Châu cũng là chị ấy bỏ tiền mua, còn số tiền mỗi tháng chị ấy chu cấp không cần nghĩ cũng biết mợ dùng vào việc gì. Bao năm nay, chị họ đã bù cho mợ không biết bao nhiêu món nợ nhưng mỗi lần mợ lên cơn nghiện thì không ai cản nổi, ai cản mợ sẽ giở trò gào khóc dọa chết. Ban đầu Cố Sơ cảm thấy mợ chỉ đang tiêu xài quãng thời gian rảnh rỗi, nhưng về sau cô bắt đầu lo lắng, chị họ cho dù là có thần tài cũng chẳng đủ cho một con nghiện cờ bạc như mợ.

“Thật ra chị thật sự không sợ mẹ tiêu tiền. Giờ chị chỉ có một mình, kiếm tiền để mẹ tiêu cũng chẳng có gì đáng trách. Nhưng mẹ có thể đam mê nhưng cái khác, cho dù là ngày ngày đi du lịch vòng quanh thế giới cũng không vấn đề gì, sao lại mê cờ bạc cơ chứ? Hơn nữa càng ngày càng nghiện nặng.” Nhắc tới là Hứa Đồng lại đau đầu: “Kỳ thực chị cảm thấy chị mắc nợ em nhiều nhất. Nếu mẹ chị không hay cờ bạc như thế, em cũng không vất vả thế này, chị hoàn toàn có thể giúp đỡ em.”

“Chị! Khó khăn của chị đâu phải em không hiểu. Với lại, giờ em cũng có vất vả gì đâu, món nợ của gia đình em cùng với công việc ở bệnh viện đều nhờ mợ bỏ tiền ra giải quyết, em mãn nguyện lắm rồi, sao còn đòi tiền của chị chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.