Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 550: Chương 550: Không cần lo lắng




Giang Nguyên trở thành đối tượng trọng điểm bị La Trì theo dõi. Bởi vì không muốn đánh rắn động cỏ, vì phía cảnh sát thống nhất nghi ngờ phía sau Giang Nguyên nhất định có một kẻ sai khiến với lai lịch không hề tầm thường, thế nên sau khi phát hiện những nghi vấn đằng sau cái chết của tộc trưởng Vương, La Trì không hề tìm Giang Nguyên nói chuyện. Với kinh nghiệm làm việc bao năm cùng “khứu giác” của một cảnh sát hình sự, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Thi thể của tộc trưởng Vương đã bị Giang Nguyên đưa đi. Cảnh sát thông báo ra ngoài rằng tộc trưởng Vương đích thực đã tự sát, không phát hiện ra dấu hiệu bị sát hại. Nghe các đồng nghiệp theo dõi quay về báo lại, tối đó bản Tây đã cử hành một nghi thức trang trọng để hỏa táng cho tộc trưởng Vương do đích thân Giang Nguyên chủ trì.

Việc này càng khiến Lục Bắc Thần và La Trì tin tưởng chắc chắn rằng Giang Nguyên đã chột dạ. Bản Tây là một nơi truyền thống, cổ hủ. Mỗi một gia đình đều có bàn thờ, cực kỳ tôn trọng tiền bối, người trong thôn vẫn còn giữ nguyên phong tục chôn cất. Nhưng Giang Nguyên lại hỏa táng tộc trưởng Vương, xem ra là muốn sau này không để lại manh mối gì đáng lo. Còn một chuyện khác cũng khiến Lục Bắc Thần và La Trì nghi ngờ. Nghi thức an táng của bản Tây rất đặc biệt, có người già qua đời luôn tiến hành múa tế lễ. Trước kia, người dẫn dắt điệu múa chính là thầy phù thủy trong bản, mấy năm nay lại đổi thành cô Thiên Huyền Nữ đó. Nhưng buổi tối hỏa táng tộc trưởng Vương kia Thiên Huyền Nữ lại không hề xuất hiện. Trong buổi lễ, cũng có người dân tỏ ra nghi vấn, nhưng Giang Nguyên lấy lý do là tộc trưởng Vương tự sát, không phải chết tự nhiên, cái chết kiểu này sẽ không được Thiên Huyền Nữ và trời cao phù hộ.

Giống như một lời biện hộ hoàn hảo nhưng vừa hay lại xuất hiện sau khi chuyện Thiên Huyền Nữ bị Lục Bắc Thần vạch trần, điều này khó tránh khiến người ta nghi ngờ ý đồ không muốn để Thiên Huyền Nữ lộ mặt. Xem ra, chuyện về cô gái này cũng đầy ẩn số.

Vừa giải quyết xong thi thể của Trình Diệp và Phương Tử Hân, giờ lại xuất hiện thêm cái chết của tộc trưởng Vương, chưa kể tới hai thi thể vô danh khác, các lãnh đạo của Cống Tốt gần như qua một đêm đã bạc hết tóc, áp lực dồn lên La Trì và phòng thực nghiệm, cả lãnh đạo trực tiếp của La Trì tại Thượng Hải cũng biết chuyện này, lại báo cáo tình hình lên cấp trên cao hơn. Cấp trên nghe xong lập tức gọi điện tới, yêu cầu La Trì và cảnh sát hai địa phương đồng tâm hiệp lực đưa ra phương án phá án, nhất định phải phá án thật nhanh, thế là trong vụ án này, La Trì đã trở thành người có danh có phận.

Bên kia ngày nào cũng đau đầu nhức óc vì chuyện vụ án, bên này Lâm Gia Duyệt đã tìm được chị Dao, cho chị ấy một khoản tiền lớn để được “cắm rễ” tại Phong Nguyệt, nhưng cũng không gây chuyện phiền toái gì cho mọi người, ngày nào cũng đi du sơn ngoạn thủy như bất kỳ một du khách bình thường nào. Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần nhìn thấy cô ta, Cố Sơ vẫn cảm thấy khó chịu, cảm giác ấy giống như bị một miếng xương cá đâm ngang cổ họng, nhả không được, nuốt chẳng xong. Có mấy lần cô đã suýt nữa định hỏi cô ta tới đây làm gì nhưng đều nhịn xuống. Bắc Thần từng dặn dò, đừng chủ động chọc vào Lâm Gia Duyệt.

Vào lúc Cố Sơ đang buồn phiền chuyện này, sự xuất hiện của một người khiến cô có thêm niềm vui trong sự nhàm chán. Cô hoàn toàn không ngờ được, Tiêu Tiếu Tiếu lại về nước rồi tới thẳng Cống Tốt.

Lúc đó, Cố Sơ đang ngủ trưa, cứ cảm thấy mí mắt ngưa ngứa, giống như có ai đó đang chọc mình. Ban đầu cô tưởng rằng Lục Bắc Thần đang giở trò bèn lật người mặc kệ anh, nhưng bỗng nghe thấy có tiếng một cô gái bật cười, thanh âm không lớn nhưng giòn tan. Cố Sơ ngủ mơ mơ hồ hồ, nhất thời ý thức có chút rời rạc, nghe thấy có người đang cười khúc khích, phản ứng đầu tiên có lẽ có ma, sau đó lại chợt nghĩ hay là Lâm Gia Duyệt tới. Chuyện này còn đáng sợ hơn ma tới, cô choàng tỉnh giấc, phía trước là khuôn mặt đang cười ngặt ngoẽo của Tiêu Tiếu Tiếu.

Cố Sơ còn tưởng mình đang nằm mơ, mắt tròn mắt dẹt nhìn cậu ấy. Tiêu Tiếu Tiếu phì cười, ngồi xích lại trước mặt cô, giơ tay véo má cô: “Người ta bảo mang thai một cái ngốc ba năm, hóa ra là thật đấy“.

“Tiếu Tiếu?” Cố Sơ mặc kệ nỗi đau bên má, rất lâu sau mới tỉnh ra, kêu la inh ỏi.

Tiêu Tiếu Tiếu dụi dụi tai, cố tình nhíu mày: “Kêu la gì vậy! Không sợ làm mầm giống của giáo sư Lục sợ chết khiếp à!” Một giây sau, Cố Sơ đã nhào tới, hớn hở gọi tên Tiêu Tiếu Tiếu, tíu tít hôn lên má cậu ấy, khiến Tiêu Tiếu Tiếu kêu oai oái.

“Là cậu thật hả? Sao cậu lại tới đây? Không phải tớ đang nằm mơ chứ? Trời đất ơi, sao về nước mà không báo cho tớ một tiếng? Cậu còn đi nữa không? Định ở lại mấy hôm?” Một loạt các câu hỏi như pháo ran khiến Tiếu Tiếu trả lời không kịp. Cậu ấy giơ tay giữ Cố Sơ lại, “Xem ra bạn bè thân thiết cũng không thể thường xuyên gặp mặt được. Nhìn mà xem, mới có mấy tháng không gặp mà cậu đối với tớ đã nhiệt tình như lửa rồi“.

“Đừng có đánh trống lảng. Tiếu Tiếu, cậu tới đây quả thực khiến tớ ngạc nhiên lắm đấy.” Cố Sơ phấn khích, bao nhiêu buồn tủi đều tan sạch.

Lý do của Tiếu Tiếu rất đơn giản, thì ra phía bệnh viện có một hội thảo khoa học quan trọng cậu ấy bắt buộc phải tham gia nên đã cất công trở về nước, kết thúc hội thảo, cậu ấy vẫn phải quay lại để tiếp tục học chuyên sâu. Có điều vẫn chưa tới ngày diễn ra hội thảo, cậu ấy về sớm hơn mấy hôm, còn đặc biệt rẽ ngang Cống Tốt để thăm bà bầu Cố Sơ. Sau khi giải thích xong xuôi, Tiêu Tiếu Tiếu nhìn Cố Sơ cười gian: “Được đấy, sắc mặt hồng hào rạng rỡ, uổng công tớ ở nước ngoài cứ lo cậu ăn không đủ chất, lại gầy đét như cọng cỏ khô“.

“Tớ bây giờ hoàn toàn đầy đủ, chỉ thiếu gió Đông.” Cố Sơ cười hì hì, kéo tay cậu ấy: “Nếu cậu ở lại đây thì chính là cơn gió Đông của tớ“.

“Nằm mơ hả, giáo sư Lục nhà cậu chỉ hận không thể vác cả bão về cho cậu, lẽ nào lại thiếu cơn gió Đông chưa tới cấp hai như tớ sao?” Tiêu Tiếu Tiếu trêu chọc, rồi nghiêm túc trở lại: “Nhưng thấy cậu như vậy tớ cũng yên tâm rồi, có biết bao nhiêu thai phụ thời kỳ đầu ăn không ngon, ngủ không yên ấy chứ“.

“Cậu ở đây được mấy ngày?” Cố Sơ không nỡ xa Tiếu Tiếu, nói với vẻ tội nghiệp, “Cống Tốt thật ra rất vui, vả lại Kiều Vân Tiêu cũng đang ở đây, anh ấy sắp thành người bản địa rồi, bảo đảm cậu ở đây chơi sẽ quên hết tất cả“.

Nghe xong, sắc mặt Tiếu Tiếu hơi lạ, Cố Sơ nhìn thấy vậy, lập tức hiểu ngay: “Chẳng lẽ anh ấy vẫn chưa biết cậu đã về nước?“.

Tiêu Tiếu Tiếu ấp úng: “Tớ về... liên quan gì tới anh ấy chứ“.

“Vờ vịt.”

Tiêu Tiếu Tiếu lảng tránh: “Này, tớ mang quà về cho cậu đấy“.

Cậu ấy mang cho Cố Sơ một chiếc túi phiên hạn giới hạn, còn vài bộ quần áo trẻ sơ sinh với chất vải cực tốt. Cố Sơ cười nói mấy chuyện này đều là trách nhiệm của chồng, nhưng cứ cầm mấy bộ quần áo không rời tay. Tiếu Tiếu vờ đùa: Nếu lúc trước không phải cô nhường xuất đi nước ngoài, việc đi học chuyên sâu làm gì tới lượt cậu ấy. Cố Sơ hiểu câu nói này không phải vì Tiếu Tiếu tự ti, hoàn toàn chỉ vì cảm kích, bèn đường hoàng trả lời: Cậu tưởng tớ lương thiện thật hả? Chẳng qua vì tớ phải lấy chồng sinh con thôi, trong lòng tớ, đây mới là chuyện quan trọng hàng đầu.

Hai người đang vừa cười vừa nói thì có người đẩy cửa vào, làm Tiếu Tiếu giật cả mình. Sau khi nhìn rõ người đó, cậu ấy nhất thời trở nên bối rối, nụ cười như bị dính chặt vào mặt vậy. Ngược lại Cố Sơ thì nhiệt tình hết mức, hét lên với người ngoài cửa: “Tốc độ của anh nhanh quá đấy, mới gửi tin nhắn đi chưa tới mười phút anh đã xuất hiện rồi“.

Lúc này Tiêu Tiếu Tiếu mới hiểu ra, thì ra ban nãy trong lúc cười cợt, Cố Sơ vẫn không quên làm tình báo. Cậu ấy nhất thời vừa giận vừa gấp, mặt cũng đỏ bừng, cứ lườm Cố Sơ mãi. Hành vi xông vào của Kiều Vân Tiêu đã hoàn toàn bộc lộ rõ tâm trạng sốt sắng của anh ấy, nhưng sau giây phút đó, anh ấy lại đứng đực ở cửa ra vào, nhìn Tiếu Tiếu chằm chằm, vừa có chút kích động, lại có phần bối rối.

Cố Sơ buồn cười vì Kiều Vân Tiêu, nghĩ bụng anh ấy đường đường là công chủ nhà họ Kiều, từ nhỏ đã đếm không hết số con gái trồng cây si trước nhà, đã khi nào thấy anh ấy ngượng ngập xấu hổ kiểu này? Cô hắng giọng, quyết định đi theo con đường làm bà mai: “Này Kiều Vân Tiêu, Tiếu Tiếu đi đường xa mới tới, còn chưa có cả chỗ ở nữa, anh không phát huy tinh thần đoàn kết bác ái chút à?“.

Lúc ấy Kiều Vân Tiêu mới ngớ ra, rảo bước đi tới, trong mắt chỉ còn Tiếu Tiếu rồi hỏi: “Em tới khi nào vậy?”, rồi nói: “Để anh lấy phòng cho em trước“.

Tiếu Tiếu vốn định nói là không cần nhưng Cố Sơ rất tích cực, liên tục giục cậu ấy cứ có chỗ dừng chân trước rồi nói chuyện, gần như sắp đẩy cậu ấy vào vòng tay của Kiều Vân Tiêu tới nơi. Không còn cách nào khác, Tiếu Tiếu đành đi theo Kiều Vân Tiêu.

***

Tiêu Tiếu Tiếu chỉ ở lại Cống Tốt hai ngày rồi sẽ quay lại Thượng Hải tham gia hội thảo. Cố Sơ không tính toán xem cô ấy ở lại bao lâu, chỉ cần mấy ngày này Kiều Vân Tiêu luôn sát theo cô ấy là được. Có thể nhận ra lần này Kiều Vân Tiêu vui hơn ai hết, ngay tối đó đã vì cô ấy tổ chức một buổi lửa trại, để cô ấy được cảm nhận trọn vẹn sự náo nhiệt của Cống Tốt. Nghe nói thịt bò Tây Tạng trong buổi tiệc này Kiều Vân Tiêu đã phải nói bạc miệng mới mua về được. Thịt bò non sau khi được nướng chín rồi nướng qua, da và thịt sẽ càng mềm, càng giòn. Uống thêm một chút rượu nếp tươi mát, cửa trước của Phong Nguyệt Cổ Đạo tựa hồ trong phút chốc đã náo nhiệt như trước khi xảy ra những câu chuyện buồn kia.

Tối đó Kiều Vân Tiêu ngồi sát bên cạnh Tiếu Tiếu, nhiệt tình mời rượu mời thịt cô ấy, nhưng mỗi lần đều rất tỉ mỉ, chỉ rót một chút men đáy cốc. Mọi người đều biết Tiếu Tiếu là bạn tốt của Cố Sơ, khi họ lần lượt lên chúc rượu, Kiều Vân Tiêu lại phát huy tinh thần ga lăng, lập tức thay cô ấy uống cạn. Cả một buổi tối, khuôn mặt Kiều Vân Tiêu đỏ hồng lên, chẳng biết vì say hay vì vui.

Cố Sơ dựa vào người Lục Bắc Thần, dính chặt lấy anh, nhìn cặp đôi đối diện cười khúc khích mãi, chân thành nói: “Đầu tiên là Bắc Thâm và Lăng Song, bây giờ lại có Vân Tiêu và Tiếu Tiếu, thật hy vọng họ đều thành đôi“.

Bây giờ cô không thích đồ ngấy, Lục Bắc Thần bèn nướng cho cô một ít rau, cà..., để mặc cô dựa vào lòng mình: “Con đường này của Kiều Vân Tiêu không dễ đi đâu“.

“Hành sự tại nhân.” Cố Sơ uể oải đáp.

Lục Bắc Thần cười: “Tại Tiếu Tiếu chưa bước qua được cánh cửa tâm lý trong lòng“.

Sao Cố Sơ không hiểu chuyện này chứ? Cô thở dài nặng nề, những việc cô có thể làm thật ra cũng có hạn. Tiêu Tiếu Tiếu không hề ngốc, sao không nhận ra tâm ý của Kiều Vân Tiêu chứ? Lục Bắc Thần nhận ra tâm sự đi xuống của cô bèn cầm khăn giấy lau khóe miệng cho cô rồi khẽ an ủi: “Không cần lo lắng, thời gian là liều thuốc tốt nhất, chỉ cần xem Kiều Vân Tiêu có kiên nhẫn chờ đợi không thôi“.

Cố Sơ tin rằng, Kiều Vân Tiêu nhất định là người có thể đợi tới giây phút cuối cùng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.