Không thể nào.
Nhất là sau khi ông ta còn đang chuẩn bị bán núi.
Tộc trưởng Vương đồng ý bán núi có nghĩa là sự khiếp sợ ông ta dành cho quỷ núi không lớn như mọi người vẫn tưởng tượng, thế nên, nguyên nhân cái chết của ông ta càng thêm đáng ngờ.
Nhưng, rốt cuộc là ông ta bị thiêu chết trong tình trạng nào chứ?
Những việc cần làm để kiểm tra thi thể, Lục Bắc Thần đều đã làm rồi thế mà không hề phát hiện thấy dấu vết.
Ngư Khương nói: “Liệu có khi nào trước khi chết ông ta bị đánh ngất và ngọn lửa quá lớn đã che lấp mất vết thương?”.
Lục Bắc Thần lắc đầu, suy đoán này ngay từ ban đầu đã bị phản bác. Mặc dù thi thể đã cháy không còn nhận ra diện mạo nhưng xương cốt còn nguyên vẹn, trạng thái của xương sọ lại càng rõ nét. Nếu có gì bất thường, không thể lọt qua đôi mắt của anh.
“Hoặc là, trước khi bị thiêu cháy, ông ta đã chết rồi?” Ngữ Cảnh đưa ra một khả năng.
Lục Bắc Thần nói: “Ông ta bị thiêu sống sờ sờ, người chết rồi mới bị thiêu cháy có thể nhận ra từ thi thể”.
Ngữ Cảnh nghe xong mới chột dạ. Ban nãy cậu đã nói một suy đoán thật sự ngớ ngẩn, cũng may thời gian gần đây giáo sư Lục đang vui, nếu không với câu hỏi vừa rồi, cậu không những không được giải đáp mà rất có thể còn bị mắng té tát một trận.
Đang thầm cảm thấy may mắn thì chuông cửa phòng thực nghiệm vang lên, đúng là cứu tinh mà cậu đang tâm niệm. Lục Bắc Thần thấy Cố Sơ thì có phần ngạc nhiên. Anh rút găng tay, bước lên, khẽ nói: “Em đã mang thai rồi, mấy nơi như thế này đừng nên đến thì hơn”.
“Giáo sư Lục cũng mê tín vậy à?” Cố Sơ cố tình trêu anh.
Khoảng thời gian này, lượng công việc của cô bị Lục Bắc Thần cắt giảm một lượng lớn, chỉ thi thoảng cùng tổ y tế tới khám chữa bệnh ở một số thôn bản gần một chút, có điều cô chỉ cần ra ngoài là ắt sẽ có cả đám vệ sỹ đi theo. Cố Sơ cố gắng giải thích với Lục Bắc Thần rằng làm như vậy quá ầm ĩ rồi. Ai ngờ cô còn chưa có thời gian nói chuyện nghiêm túc với anh thì Tần Tô thấy vậy lại có phần không hài lòng, quở trách Lục Bắc Thần: “Người chăm sóc quá ít, có ai thiếu quan tâm như con không?”.
Cố Sơ sợ hãi quá phải dập tắt ý định của mình lại, vội nói với Tần Tô: “Thế này là đủ rồi, đủ rồi ạ”.
Hôm nay tổ y tế tới một địa điểm khá xa nên không ai dám đưa cô đi. Cố Sơ ngồi trong nhà khách thực sự quá nhàm chán, đợi Tần Tô nấu xong canh, cô lấy lý do đi đưa canh để nhân tiện đi lượn đường.
Lục Bắc Thần đón lấy chiếc bình giữ nhiệt trong tay Cố Sơ, mở nắp ra, mùi canh thơm nồng mà không hề tạo cảm giác ngấy. Anh hơi ngạc nhiên: “Dì Tần làm hả?”.
Cố Sơ gật đầu: “Anh nếm thử đi, tay nghề của dì Tần khá lắm đấy, trước khi tới đây em đã uống một bát rồi, cực kỳ ngon. Này, Ngư Khương, Ngữ Cảnh, tôi có mang dư đấy, mọi người cũng nếm thử chút đi”.
Kết quả số canh đủ cho mỗi người một bát, mọi người đều thòm thèm, ngay cả Lục Bắc Thần cũng không ngờ Tần Tô nấu ăn giỏi như vậy. Cố Sơ nói: “Thật ra em cảm thấy con người dì Tần cũng tốt lắm”.
Khi không có Lục Bắc Thần bên cạnh, Tần Tô thật sự đã đảm đương trách nhiệm của một người mẹ, các bữa cơm cực kỳ phong phú. Những món canh đó, Cố Sơ lên mạng tra cứu thì đều có tác dụng tốt cho mẹ và bé. Ban đầu cô còn cảm thấy rất ái ngại. Tần Tô liền nói: “Con là con dâu của nhà họ Lục, có gì mà phải ngại? Yên tâm đi, mẹ là người từng trải hai lần rồi, quá trình mang thai này mẹ nắm rất rõ”.
Sau đó bà còn nói với cô giai đoạn nào phải chú ý chuyện gì, phải ăn thứ gì. Thấy bà bận rộn trước sau, Cố Sơ cứ cảm thấy Tần Tô này và Tần Tô trong ấn tượng của cô đúng là hai người hoàn toàn khác nhau. Trước mặt cô, bà không khác gì một người phụ nữ bình thường, thậm chí, cô còn bắt gặp hình ảnh của mẹ trên Tần Tô. Ngay cả chị Dao nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ, hỏi cô: “Này, bà ấy rốt cuộc là mẹ chồng hay mẹ đẻ cô vậy? Chăm sóc chu đáo quá mức rồi”.
Thật ra Cố Sơ cũng không biết vì sao Tần Tô lại tốt với cô như vậy. Cô cảm thấy vì chuyện hai nhà Cố Lục, hai bên có thể làm được tới mức “nước sông không phạm nước giếng” là tốt lắm rồi, thân thiết và gần gũi như thế này quả thật chưa từng nghĩ tới. Tần Tô nói thật với cô: “Trong bốn đứa con nhà họ Lục, Bắc Thần là đứa cưới đầu tiên, cũng có con sớm nhất, dĩ nhiên là con sướng rồi. Con không biết đâu, bố chồng con cứ hai ba ngày lại gọi điện tới hỏi thăm tình hình của con đấy”.
Uống xong canh, Lục Bắc Thần bèn đưa Cố Sơ về nhưng cô sợ về nhà bị bắt nằm một chỗ nên viện cớ ngồi cho tiêu đã. Lục Bắc Thần đang định cởi áo blouse đưa cô ra ngoài đi dạo một chút thì bỗng nghe thấy Cố Sơ khụt khịt mũi, “Sao lại có mùi cỏ Thiên Hồn vậy?”.
Chưa đợi Lục Bắc Thần trả lời, Ngư Khương đã cười: “Mũi cô cũng nhạy thật đấy, cỏ Thiên Hồn để tận trong tủ khóa kín của phòng thực nghiệm cơ, thế mà cô cũng ngửi thấy mùi sao?”.
Cố Sơ nhìn về phía tay Ngư Khương chỉ, lắc đầu: “Không phải từ phía đó đâu”.
“Chỗ khác thì đâu còn.” Ngư Khương nói.
Chiếc tủ kia cách cô quá xa, mũi cô không thể nào nhạy đến mức ấy. Cô nhìn dáo dác xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại bên bàn khám nghiệm, một giây sau đã cảm thấy ghê, lao vội vào nhà vệ sinh, nôn khan không ngừng. Lục Bắc Thần thấy vậy vừa đau lòng vừa lo lắng, không ngừng vỗ lưng cho cô. Sau khi cô đỡ hơn một chút, anh mới thở dài: “Là xác thì sẽ có mùi, em là người đang mang thai, dù xuất phát từ góc độ y học hay góc độ tâm linh, em cũng không nên đến gần thi thể”.
“Trên thi thể đó… có mùi cỏ Thiên Hồn.” Cố Sơ gắng sức nói.
Lục Bắc Thần sững người.
…
Nếu trên thi thể có mùi cỏ Thiên Hồn thì thứ mùi đó bốc từ đâu ra? Nhất định phải còn vật gì sót lại, nếu không sao có thể lưu giữ mùi? Nhưng qua giải phẫu, Lục Bắc Thần lại không tìm thấy dấu tích hoặc bột của cỏ Thiên Hồn sót lại.
Tuy nhiên khứu giác của Cố Sơ rất nhạy, cộng thêm đang mang thai nên cô càng nhạy cảm với các loại mùi hơn. Thế nên dù anh không ngửi thấy chút nào, anh cũng tin tưởng tuyệt đối phán đoán của cô. Thế là sau khi đưa Cố Sơ trở về nhà khách rồi quay lại phòng thực nghiệm, anh bắt đầu đăm chiêu xem cách để giữ mùi của loại cỏ này rốt cuộc là gì.
Không chỉ có anh, cả Ngư Khương và Ngữ Cảnh cũng đang suy nghĩ.
Bỗng nhiên, Lục Bắc Thần nói với Ngữ Cảnh: “Đưa anh nhíp và kéo”.
Nửa giây sau Ngữ Cảnh mới hoàn hồn trở lại, vội đưa dụng cụ cho anh. Lục Bắc Thần dùng nhíp luồn sâu vào trong lỗ mũi của nạn nhân trước rồi cắt một lớp da mỏng xuống, giao cho Ngư Khương: “Lập tức hóa nghiệm”.
Ngư Khương vội vàng làm theo.
Thời gian hóa nghiệm không dài, chưa đầy năm phút, Ngư Khương đã có phát hiện, vội kêu lên: “Vic!”.
Lục Bắc Thần và Ngữ Cảnh đồng thời tiến tới. Ngư Khương nhập hình ảnh hóa nghiệm vào trong máy tính, chỉ vào một vật lốm đốm đen giống như nấm mốc và nói: “Có lẽ là nấm biến dị”.
Lục Bắc Thần không hiểu: “Nấm biến dị?”.
Ngư Khương không giải thích ngay mà ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường rồi nói: “Cũng đến giờ rồi”. Sau đó cô ấy đi tới trước chiếc tủ đựng cỏ Thiên Hồn, mở nguồn sáng trong tủ, được soi chiếu như vậy, tình hình bên trong vô cùng rõ ràng.
Là những vụn nhỏ của cỏ Thiên Hồn. Ngư Khương lấy từ trong túi gấm ra, phong kín rồi tiến hành thực nghiệm. Mấy tiếng đồng hồ sau, chúng đã đổi sắc, trở nên đen xì. Ngư Khương cẩn thận lấy một ít ra rồi đưa tới bàn hóa nghiệm tiến hành hóa nghiệm. Vài phút trôi qua, cô ấy thở một hơi dài, nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Có thể nghiệm chứng được rồi, loại nấm biến dị này do cỏ Thiên Hồn sinh ra”.
Ngư Khương đã làm thực nghiệm nuôi vi khuẩn. Ở các loại cây cỏ khác, khi còn sống chúng mới tỏa mùi hương, khi khô héo thì không còn nữa, nhưng cỏ Thiên Hồn thì ngược lại, nguyên lý này là gì đây?
“Thông qua thực nghiệm nuôi cấy có thể nhận ra, loại nấm biến dị này sống ký sinh vào cỏ Thiên Hồn. Nói một cách khác, nó sống ký sinh vào độc tính mà cỏ Thiên Hồn tỏa ra. Khi cỏ Thiên Hồn còn tươi, độc tính của nó sẽ áp chế nấm đột biến, thế nên thứ mùi nó tỏa ra là mùi của bản thân cỏ Thiên Hồn. Nhưng một khi nó chết đi thì loại nấm này sẽ bắt đầu sinh sôi, vì vậy kỳ thực sau khi cỏ Thiên Hồn chết, nó tỏa ra mùi hương nồng chính là mùi của loại nấm biến dị. Loại nấm này sẽ tồn tại cùng với sự tồn tại của mùi cỏ Thiên Hồn, nhưng bản thân nó không có độc tính, ngược lại còn có tác dụng an thần, giữ bình tĩnh, có thể đây cũng chính là suy nghĩ của Hướng Trì, cỏ Thiên Hồn có mùi càng nồng thì càng không gây hại.”
Lục Bắc Thần đăm chiêu: “Loại nấm này được phát hiện ngay trong lỗ mũi của nạn nhân, chứng tỏ trước khi chết ông ta đã hít một lượng lớn cỏ Thiên Hồn”.
“Đây là cách giải thích duy nhất.” Ngư Khương gật đầu, “Nếu không chúng ta không thể nào luận ra được nguyên nhân nạn nhân tỏ ra hết sức bình thản khi bị thiêu sống. Khi còn sống, tộc trưởng Vương chắc chắn đã hít một lượng rất lớn, độc tính của nó tự nhiên phát tác, hệ thống thần kinh, thậm chí là mọi thần kinh gây cảm giác đau đớn của ông ta đều bị tê liệt, mà loại nấm này cũng từ đó hình thành”.
Lục Bắc Thần bất chợt nhớ lại cô Thiên Huyền Nữ đó. Khi ấy đứng trên đài cao chót vót, con dao kia cứa vào cổ tay không chút chần chừ, cô ta dùng cỏ Thiên Hồn một thời gian dài, e là đã sớm không còn cảm giác đau đớn.
Nghĩ tới đây, anh vỗ mạnh vai Ngữ Cảnh, ra lệnh: “Lập tức làm báo cáo”.
Xua tan mây mù, nhìn thấy chân tướng luôn là lúc người ta gặp cảnh máu me. Nói một cách khác, phát hiện to lớn này có thể trực tiếp chỉ ra khả năng tộc trưởng Vương bị mưu sát, đây sẽ là một bằng chứng hết sức quan trọng.
Ngữ Cảnh ngồi trước máy tính, gõ bàn phím lạch cạch. Cậu thích nhất là những lúc như thế này, vụ án càng lúc càng sáng tỏ, công việc của pháp y cũng gần kết thúc, tiếp theo đây chỉ còn ngồi chờ kẻ ác sa lưới.
Lục Bắc Thần nhìn chăm chăm từng con chữ trên máy tính, tỉ mỉ, cẩn trọng rồi lại lệnh cho Ngư Khương đưa hình hóa nghiệm cho Ngữ Cảnh. Ba người họ không nói quá nhiều lời thừa thãi, họ đang giành giật từng giây từng phút với kẻ tội phạm, trả lại sự trong sạch cho người đã khuất.
Di động vang lên, là La Trì. Sau khi Lục Bắc Thần nhận máy, đầu kia nói thẳng: “Phía tôi có một phát hiện quan trọng”.
“Tôi cũng có phát hiện đây, gặp nhau ở quầy bar nhé.” Lục Bắc Thần nói ngắn gọn.
~Hết chương 545~