Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 331: Chương 331: Nếu Như Vốn Dĩ Không Điên?




Đến bữa sau, mày làm canh…Trước khi tới Bắc Kinh, Lục Bắc Thần đã dặn dò Chloe phải đảm bảo an toàn cho Cố Sơ, nhưng việc Cố Sơ bị thương ở thẩm mỹ viện đã khiến cậu ta khó mà thoát tội. Đêm ấy, Chloe tin rằng mình tuyệt đối đã đánh trúng người áo đen trên nóc nhà, mà người áo đen bỏ chạy khỏi cửa tầng hầm cũng đã bị thương. Vết sẹo trên cánh tay Cố Sơ có một ý nghĩa rất đặc biệt, cũng trở thành mấu chốt để phá án, đây cũng là lý do cuối cùng để Lục Bắc Thần ‘tha’ cho Chloe. Cố Sơ và kẻ mặc áo đen đều bị người trên nóc nhà đả thương, nếu vậy vết sẹo cũng phải tương đồng. Bọn họ không thể tìm được kẻ áo đen đã trốn thoát, không thể lấy bằng chứng từ vết sẹo của kẻ đó nhưng vết sẹo của Cố Sơ lại cung cấp rất nhiều manh mối.

Mặc dù kẻ áo đen trên nóc nhà dùng súng nhưng loại đạn rất đặc biệt, ít nhất thì có hình dáng không giống đạn bình thường, về điểm này có thể nhận ra từ vết sẹo của Cố Sơ. Lục Bắc Thần sợ Cố Sơ sợ hãi nên đợi cô ngủ rồi mới tỉ mỉ kiểm tra vết thương của cô. Viên đạn xẹt ngang qua cánh tay cô, để lại một vết thương hình tứ giác, có lẽ do gờ của viên đạn tạo thành. Viên đạn kỳ lạ sẽ khiến cho vết sẹo sau khi lành cũng có hình dạng đặc biệt. Vậy nếu có thể tìm được một vết đạn tương đồng trên những người dính líu tới vụ án này thì sao?

Mà tối đó ngay cả Chloe cũng không dùng vũ khí bình thường, đó là thuốc mê cậu ta tự chế tạo, nói là thuốc tiêm nhưng đầu kim không giống những loại thường gặp. Chloe sử dụng loại đầu kim không khép kín, hình hoa tuyết sáu cánh, khi tiêm lên người, hình dáng của đầu kim sẽ tự động lan ra một phần diện tích da thịt nhất định, dung dịch thuốc tê sẽ được lợi dụng triệt để. Hơn nữa đây cũng là cách tốt nhất để bám theo đối tượng, vết thương hình hoa tuyết sáu cánh không dễ lành, dù có lành cũng sẽ để lại một vết sẹo rất rõ nét, đây là bằng chứng có lợi nhất.

Đối với hai bóng đen xuất hiện trước sau, La Trì và mọi người đã phân tích. Chỉ có vài người liên quan đến vụ án, La Trì cho rằng người chạy trốn khỏi cửa tầng hầm, cũng là người bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu, khả năng lớn nhất là Tiêu Tuyết. Thứ nhất, cô ta là người chịu trách nhiệm của cả thẩm mỹ viện, hiểu rõ nhất tình hình của tầng hầm. Thứ hai, Tiêu Tiếu Tiếu phát hiện ra bí mật của tầng hầm, Tề Tuyết giam cô ấy lại cũng là chuyện bình thường. Điểm quan trọng hơn nữa là tối xảy ra vụ án Tề Tuyết không có mặt ở Bắc Kinh, cô ta ở Thượng Hải.

Nếu Tề Tuyết là người bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu thì có lẽ vết sẹo trên người cô ta tương đồng với Cố Sơ. Thế còn kẻ đứng trên nóc nhà là ai? Tối đó Chloe nhìn rất rõ ràng, là một người phụ nữ. Vậy thì chỉ có vài người phụ nữ dính líu vào vụ án: Hứa Đồng, Lăng Song, Tề Tuyết, Thích Kiều Kiều, Tiffany, Mi Thủ và Mục Thanh Đăng.

Nghi điểm trên người Lăng Song khá đơn giản, cô ta là người đầu tiên được loại khỏi diện tình nghi, hơn nữa cũng rất tích cực hợp tác với nữ cảnh sát kiểm tra cơ thể, chứng minh mình không có vết thương; Tề Tuyết được La Trì giám định là hung thủ bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu, trên người cô ta có vết thương nhưng không phải do Chloe đả thương; Tiffany đã bị điên, hơn nữa còn ở Bắc Kinh, xa xôi cách trở tới tận Thượng Hải giết người có phần khó tưởng tượng; Mi Thủ đã mất tích, đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào, nhưng nhìn những hành động điên rồ của Thẩm Cường trước khi vào tù, La Trì có lý do để tin rằng Mi Thủ rất có thể không còn trên đời này nữa; Mục Thanh Đăng đã lấy chồng, dĩ nhiên, đây chỉ là lời từ phía Thịnh Thiên Vỹ, cảnh sát đã cố gắng liên lạc với Mục Thanh Đăng cùng người thân nhưng tất cả những ai liên quan tới cô ta đều như bốc hơi vậy, công việc điều tra tiến hành không mấy thuận lợi; Vậy thì người đáng nghi nhất chính là Hứa Đồng.

Hứa Đồng có đầy đủ lý do để ‘hóa giải những rắc rối’ cho Thịnh Thiên Vỹ.

Trên đây là suy đoán của La Trì, cũng là kết luận được các thành viên trong tổ chuyên án thống nhất. Đối với kết quả được phán đoán này, Lục Bắc Thần không kịch liệt phản đối nhưng anh cũng không tán đồng. Nhưng vụ án tiến triển tới bước này, ý kiến của pháp y đã không còn quan trọng, trừ phi anh có thể tìm ra chứng cứ lật đổ kết quả này.

Lục Bắc Thần im lặng từ đầu tới cuối. Anh không nói nhưng La Trì ít nhiều có thể nhận ra tâm tư của anh. Đừng nói là Lục Bắc Thần, chính anh ấy cũng ích kỷ không muốn để Hứa Đồng dây vào vụ này. Một khi điều tra ra thật sự là Hứa Đồng, vậy thì rất có thể cô ấy cũng là hung thủ giết hại Thẩm Cường. Như vậy thì, Cố Sơ phải làm sao?

Trên người Hứa Đồng chắc chắn không có vết sẹo do Chloe để lại vì buổi tối ngày xảy ra vụ án, cô ấy có nhân chứng chứng minh đang có mặt ở Bắc Kinh. Nhưng như vậy không có nghĩa là cô ấy không thể thuê người, điểm này sẽ rất phiền phức.

Với tư cách là người quản lý thẩm mỹ viện, phía cảnh sát hoàn toàn có thể bắt giữ cô ta với những chứng cứ về tội vi phạm quy tắc hành nghề, nhưng không có bằng chứng chứng minh cô ta bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu, tất cả chỉ là suy đoán của La Trì. Nhưng Lục Bắc Thần cho rằng nếu kẻ áo đen trên nóc nhà đến có mục đích thì khả năng bắn trúng là rất cao, hơn nữa lúc đó Chloe cũng xác định đối phương đã bị thương. Cố Sơ mới bị trầy da mà vết thương cũng đã phải hồi phục rất lâu, trong thời gian đó còn phải thay thuốc. Vậy thì đối phương bị thương nặng đến thế, khả năng cao phải tìm bác sỹ. Cho dù không tìm bác sỹ, vết thương cũng sẽ không hồi phục mau đến vậy, việc cử động chắc chắn sẽ không tiện.

La Trì liền nghĩ ngay đến chuyện lúc thẩm vấn Tề Tuyết, cánh tay cô ta quả thực không linh hoạt, bèn sai người bí mật giám sát.

Còn phía Bắc Kinh, Chloe đã tìm được Tiffany thành công, còn bí mật đưa cô ta về, coi như đã có một lời giải thích cho Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần tiếp nhận vụ án của Tiffany, chủ yếu là nhằm vào Thịnh Thiên Vỹ. Một ngày khắp cả nước có biết bao nhiêu vụ mất tích, nếu không vì Thịnh Thiên Vỹ, anh đã chẳng quan tâm. Tiffany là ai, đã gặp phải chuyện gì không phải điều anh chú ý, vì cô ta chưa chết, vẫn còn sống, nếu vậy không phải việc của pháp y. Anh chỉ quan tâm rốt cuộc Thịnh Thiên Vỹ đã làm gì Tiffany.

Tiffany rất yên tĩnh. Chí ít thì lúc Lục Bắc Thần và La Trì bước vào, cô ta vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Theo tài liệu của phía bệnh viện, Tiffany là bệnh nhân có thâm niên lâu nhất ở đây. Bao năm qua, người duy nhất tới thăm nom cô ta chỉ có Thịnh Thiên Vỹ, anh ta cũng chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí. Tiffany được đưa vào bệnh viện điều dưỡng với thân phận là bệnh nhân tâm thần phân liệt. Sau khi vào viện, hầu như cô ta rất yên lặng, nhưng có lúc cũng điên rồ, đã từng dùng lông bàn chải đánh răng giết chết một nhân viên bảo vệ. Thịnh Thiên Vỹ lại bỏ ra một số tiền lớn dập chuyện này xuống còn Tiffany thì được coi là nhân vật có tính nguy hiểm cao, được quản lý độc lập.

La Trì chưa từng đối phó với bệnh nhân tâm thần. Anh ấy bước lên từng chút, từng chút dè dặt bắt lấy cánh tay cô ta. Tiffany ngay lập tức rụt tay về, La Trì buông tay, rút súng theo phản xạ. Lục Bắc Thần nhìn anh ấy với vẻ bó tay, anh ấy mới ngượng ngập thả lỏng tinh thần, xoa xoa mũi đứng sang một bên, từng giờ từng phút theo dõi động tác tiếp theo của Tiffany.

Tiffany có dáng vẻ con lai, gò má lộ ra đôi chút cũng có thể nhận ra cô ta rất xinh đẹp, có điều mấy năm nay sống trong viện dưỡng lão cũng không tốt, gầy chỉ còn da bọc xương. Khi Lục Bắc Thần kéo cánh tay của cô ta qua, La Trì cảm thấy cô ta hệt như một bộ xương khô vậy.

Lục Bắc Thần dường như không hề để tâm cô ta có phát bệnh hay không, tự động tháo lớp băng trên cánh tay cô ta ra. Mà trong cả quá trình ấy, Tiffany cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Bắc Thần. Cô ta nhìn anh chằm chằm, không có phản ứng kịch liệt.

“Này, không công bằng gì cả.” Loa phát thanh trong góc tường vọng ra tiếng Chloe: “Lẽ nào tên nhóc Lục Bắc Thần này đẹp trai hơn tôi ư? Sao cô ta lại không cắn cậu ấy?”

La Trì liếc nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, ngoài biểu cảm sửng sốt, Chloe còn có vẻ không cam tâm.

Lục Bắc Thần không màng tới màn ầm ĩ của Chloe, anh đang tập trung chú ý vào vết thương của Tiffany. Đó là một vết thương chưa lành, khi lật miếng băng ra, vết thương chưa lên sẹo hẵng còn rớm máu. Anh hơi nheo mắt lại, vết thương rất chỉnh tề, bị thương do một vật sắc nhọn gây ra. La Trì cũng xán lại nhìn, rồi lại theo dõi biểu cảm của Lục Bắc Thần, thấy anh kín miệng như bưng, trống lòng lại bắt đầu dồn dập.

Cả quá trình, Tifany không hề phát điên, Lục Bắc Thần cũng không trò chuyện gì với Tiffany. Sau khi xem xong vết thương, Lục Bắc Thần lại lệnh cho Chloe cầm hộp thuốc tới, xử lý và băng bó lại vết thương cho cô ta. La Trì nhìn mà cũng cảm thấy đau theo, nhưng Tiffany không có quá nhiều phản ứng, chỉ mải miết nhìn Lục Bắc Thần, nhìn mãi, nhìn mãi…

Cho tới khi Lục Bắc Thần rời khỏi phòng, cửa vừa đóng lại đã thấy Tiffany bổ nhào tới trước cửa sổ thủy tinh, khiến Chloe giật nảy mình. Cậu ta lùi sau hai bước, kêu lên: “Vic!”

Lục Bắc Thần tới trước cửa sổ.

Tiffany vỗ bồm bộp lên cửa, Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm lòng bàn tay cô ta, ánh mắt thắt lại.

Phan An không biết cô ta định làm gì, thấy cô ta cứ nhìn Lục Bắc Thần không rời mắt bèn nuốt nước bọt, ngập ngừng nói: “Không lẽ… cô ta đã thích cậu rồi?”

Lục Bắc Thần không lên tiếng, yên lặng nhìn Tiffany qua tấm kính.

Tiffany bỗng nhiên cười, một nụ cười ghê rợn.

Khiến tất cả mọi người đứng đó bỗng sởn gai ốc. Ở góc độ này nhìn Tiffany là chân thực nhất. Cô ta quá gầy, gương mặt vốn dĩ đã lập thể giờ càng lõm vào. Đôi mắt như chất chứa không ít điều nhưng nhìn kỹ lại giống điên loạn. Cô ta nhe răng cười, không thành tiếng.

Sau đó cô ta lên tiếng, giọng nói khàn đặc, khô rát, nghe khó chịu như có thứ gì cùn quẹt qua tấm kim loại.

“Ding dang dang, không ai động…” Cô ta chậm rãi nói vọng câu này qua loa phát thanh.

La Trì ngẩn người, đang định lên tiếng thì Lục Bắc Thần đã giơ tay có ý ngắt lời. Anh nhìn Tiffany bằng ánh mắt nghiêm nghị, đợi cô ta nói tiếp. Tiffany vẫn cười ghê rợn như thế: “Mắt nhìn rõ, lòng khó yên… Sôi òng ọc, nhưng ai ăn… Anh không ăn, thì tôi ăn… Húp sột soạt, ăn sạch tươm… Ra búa thắng, ra kéo thua… Hi ha ha, đừng hoang mang…”

Nói tới đây, Tiffany bắt đầu ôm miệng cười, không còn là tiếng cười ghê rợn nữa mà giống như gặp chuyện gì vui.

“Nói cái gì vậy?” La Trì quả thực chịu không nổi phải lên tiếng: “Sao nghe như một bài đồng dao vậy?”

Tiffany làm việc ở Trung Quốc cũng đã khá lâu, nói tiếng Trung rất lưu loát, thế nên mấy câu cô ta nói ban nãy mọi người nghe đều hiểu, nhưng ý nghĩa bên trong rốt cuộc là gì thì mọi người lại không hiểu.

“Có phải khẩu hiệu gì của bệnh viện điều dưỡng không?” Phan An nhíu mày: “Giống như mỗi chúng ta đều biết khẩu hiệu của trường mình vậy.”

Mọi người đều hiểu ý của Phan An nhưng La Trì không đồng tình: “Có ai mang đồng dao ra làm khẩu hiệu không? Tôi cảm thấy, mấy lời này nghe ghê ghê.”

Ba người họ xì xào bàn tán, duy chỉ có Lục Bắc Thần không tham gia. Anh im lặng nhìn Tiffany chằm chằm. Còn Tiffany đã không còn ở trước cửa sổ thủy tinh nữa mà một tay ôm miệng cười, một tay múa máy trên không trung, không hiểu đang làm gì, cứ bước qua bước lại. Nhìn cảnh này sẽ cảm thấy Tiffany điên thật sự, kẻ điên đích thực sẽ nói ra mấy lời khó hiểu.

Di động của La Trì vang lên, anh ấy nhận máy.

Có lẽ là liên quan tới vụ án, chỉ nghe thấy anh nói: “Được, biết rồi.”

Sau đó, anh ấy bước lên nói với Lục Bắc Thần: “Phía Tề Tuyết có phát hiện.”

Lục Bắc Thần vẫn không lên tiếng. Anh trầm mặc một lúc rồi khẽ nói: “Lên trên rồi nói.”

Chloe tiến lên, hất cằm vào trong: “Cô ta thì sao?”

“Tiếp tục giữ lại đây.” Lục Bắc Thần nói.

Chloe sững người: “Không trả cho người thân sao?”

Lục Bắc Thần trầm tư giây lát, không nói thêm gì, quay người rời đi.

Chỉ nghe thấy sau lưng lại rầm một tiếng.

Bọn họ quay đầu.

Tiffany một lần nữa trở về trước tấm kính thủy tinh, chống hai tay lên cửa, ánh mắt vẫn không rời Lục Bắc Thần. Lần này cô ta không cười mà nhấn mạnh từng chữ: “Đến bữa sau, mày làm canh…”



“Không thể thả Tiffany.”

Đây là câu đầu tiên Lục Bắc Thần nói sau khi quay trở lại phòng khách.

La Trì ngồi lên sofa, rút mấy điếu thuốc từ trong bao ra, phát cho Phan An và Chloe rồi đưa cho Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần không nhận, anh ấy bèn tự ngậm vào miệng, châm lên. Anh ấy rít sâu một hơi, nhả khói rồi nói: “Tôi đồng ý. Trước mắt chỉ có thể tam nhốt Tiffany ở đây, có lẽ còn tìm được manh mối gì trên người cô ta.”

Chloe dựa vào bên cạnh, bắng nhắng nói: “Nhà không phải của tôi, muốn nhốt Tiffany dài ngày tôi còn phải có lời với chủ nhà nữa.”

“Đây là sở trường của cậu mà.” Lục Bắc Thần cất giọng hờ hững.

Chloe nháy mắt với anh: “Vì cậu mà, dĩ nhiên.”

La Trì nhìn thấy mà nổi cả da gà.

“Bên phía Tề Tuyết có chuyện gì?” Lục Bắc Thần hỏi.

“Bữa trước Tề Tuyết đi bệnh viện, bây giờ đã được cảnh sát đưa về hỏi chuyện rồi.” La Trì nói: “Tề Tuyết đăng ký ngoại khoa, người chúng ta đã hỏi bác sỹ, bác sỹ đích thực kiểm tra ra trên người Tề Tuyết có vết thương, nhưng trên giấy chẩn đoán nói là vết xước.”

“Rất nhiều lúc bác sỹ chỉ hỏi cho có lệ thôi, vết xước có khi nào do Tề Tuyết tự nói với bác sỹ?” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng hỏi.

Bác sỹ không phụ trách phá án, Tề Tuyết lại không có tiền án, tới bệnh viện xếp số bình thường. Đối mặt với một vết thương không đáng tranh cãi, bác sỹ sẽ không quá nhạy cảm.

“Tề Tuyết quyết không hợp tác, nhưng tôi nghĩ không bao lâu nữa cô ta sẽ phải mở miệng.” La Trì thở hắt ra một làn khói.

Lục Bắc Thần xoa cằm, suy tư.

“Cậu nghĩ ra điều gì rồi à?” La Trì nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của anh, biết chắc chắn anh đã phát hiện ra điều gì.

Lục Bắc Thần vẫn còn suy nghĩ, bỏ ngoài tai. La Trì kiên nhẫn chờ đợi, Chloe muốn hỏi lại bị La Trì ngăn lại. Khoảng một hai phút sau, anh lên tiếng: “Có lẽ phương hướng của chúng ta sai rồi.”

Một câu nói khiến La Trì sững sờ.

“Sai phương hướng ư? Ý cậu là…”

Lục Bắc Thần nhìn về phía La Trì, bất thình lình đưa ra một suy nghĩ táo bạo: “Cậu vẫn luôn nghi ngờ Tề Tuyết là người bỏ trốn. Sao chúng ta không thử đổi suy nghĩ. Giả sử Tề Tuyết là người đứng trên nóc nhà, còn người chạy trốn là Tiffany, vậy thì sẽ có rất nhiều nghi điểm được tháo gỡ.”

“Hả? Tiffany là bóng đen bỏ chạy?” La Trì thảng thốt, không nghĩ ngợi gì lập tức xua tay: “Không thể nào, Tiffany đang ở Bắc Kinh, sao có thể tới Thượng Hải bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu chứ?”

“Chỉ vì vấn đề khoảng cách? Có gì không thể?” Lục Bắc Thần hỏi ngược lại.

La Trì đưa ra ý kiến phản bác: “Đầu tiên, cô ta là một kẻ điên, cậu bảo một kẻ điên đi bắt cóc con tin? Có thể sao? Thứ hai, làm sao cô ta tới được Thượng Hải? Cô ta bị nhốt trong bệnh viện điều dưỡng, giao thông xung quanh lại không mấy thuận lợi, sao cô ta có thể thoát ra khỏi bệnh viện rồi lại tìm được phương tiện tới Thượng Hải? Thứ ba, nói cách khác, nếu như cô ta thật sự tới Thượng Hải, lẽ nào người trong bệnh viện không phát hiện ra cô ta bị mất tích ư? Cá nhân tôi cảm thấy suy đoán này không thành lập.”

Anh ấy phân tích nhiều như vậy, câu nào cũng có lý, Chloe nghe xong gật đầu lia lịa. Nhưng Lục Bắc Thần chỉ dùng một câu để chứng thực ý kiến của mình. Anh nói: “Nếu Tiffany vốn dĩ không điên thì sao?”

Lại khiến tất cả bàng hoàng.

Mọi suy đoán của La Trì đều được xác lập trên cơ sở Tiffany đã bị điên, mà Lục Bắc Thần lại đánh đổ triệt để điểm tựa cơ bản cho suy luận của anh ấy. Phải, nếu Tiffany không điên thì sao? Vậy thì… Nghĩ tới đây, La Trì giật mình, bất ngờ ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Thần, lẩm bẩm: Tất cả đều có khả năng.

Một kẻ điên thật sự có lẽ không làm được gì nhưng nếu một người giả điên thì chưa chắc.

Câu này của Lục Bắc Thần không những khiến Phan An và Chloe lạnh gáy mà một người phá án nhiều năm như La Trì cũng cảm thấy lông mao dựng đứng, gió lạnh thổi vù vù.

“Vết thương trên cánh tay Tiffany có rất nhiều nghi vấn.” Lục Bắc Thần vẫn điềm đạm như cơn gió nhẹ: “Vết dao mới được thêm vào, mục đích là để che giấu vết thương cũ.”

Anh là pháp y, không những phải giám định hình dạng vết thương mà còn phải xem xét những chuyện phía sau nó. Anh đã xem xét kỹ vết thương của Tiffany. Vết dao rất đều, hơn nữa thương tích rất nhỏ, vết máu trên vết cắt đã thành công thu hút ánh nhìn. Vết dao che giấu mọi thứ rất tốt. Nếu không nhìn kỹ anh thật sự đã bỏ qua. Vết dao cắt rất đều, nhưng có một chỗ lại hơi lệch hướng. Chính chỗ đó đã bị anh nhìn thấy, nếu nghĩ kỹ sẽ tin chắc có vết thương cũ.

“Nếu cô ta có vết sẹo cũ thì hình dáng ra sao? Vết thương cũ và mới cách nhau không nhiều ngày. Tối đó Chloe đã nhìn thấy kẻ áo đen bị thương, trên người Tiffany lại có vết thương lạ, quá trùng hợp.” Lục Bắc Thần nói.

Chloe nhướng mày: “Có khi nào ở bệnh viện tạo ra không? Tôi nghĩ nơi đó đối xử với bệnh nhân sẽ không ôn hòa đâu.”

“Tiffany vì giết hại bảo vệ mà bị coi là nhân vật nguy hiểm, được quản lý riêng biệt. Trên danh nghĩa là quản lý, thực chất cô ta bị giam vào một phòng riêng, còn lại bỏ mặc.” Lục Bắc Thần đã điều tra tình hình liên quan đến bệnh viện: “Thịnh Thiên Vỹ đã bỏ ra một số tiền, bệnh viện dĩ nhiên sẽ không để Tiffany sống quá tệ. Cô ta sống trong một căn nhà một phòng khách một phòng ngủ sau núi, nhân viên hằng ngày mang cơm đến phòng khách rồi đi. Người trong bệnh viện sợ cô ta còn chẳng kịp, làm gì có ai nghĩ tới chuyện tổn thương?”

La Trì trầm ngâm, nhíu mày: “Cũng tức là nếu mấy ngày Tiffany không lộ mặt có thể phía bệnh viện cũng không hay biết?”

“Tiffany giống như một củ khoai nóng, sẽ không ai quan tâm tới tình hình của cô ta.” Sắc mặt Lục Bắc Thần nặng nề: “Cùng lắm thì những lúc Thịnh Thiên Vỹ tới thăm nom, lãnh đạo sẽ đích thân ra mặt cùng Thịnh Thiên Vỹ tới thăm Tiffany. Vấn đề là đâu phải ngày nào Thịnh Thiên Vỹ cũng đến được bệnh viện.”

Chloe nghe xong cảm thấy rất có lý bèn gật đầu nói: “Cậu nói vậy tớ cũng nhớ ra, lúc tớ tới đón Tiffany, phòng cô ta sống quả thực là một khu cách ly, một phòng khách một phòng ngủ. Khi cô ta không ở trong phòng khách, nhân viên cũng không xác nhận xem cô ta có ở phòng ngủ hay không. Thế nên, dù Tiffany trốn ra viện cũng rất bình thường.”

“Tôi đoán sau núi bệnh viện có lẽ rất rậm rạp, có tường cao. Dù có camera cũng quanh năm không sử dụng vì bệnh viện sẽ không ngờ có bệnh nhân từ sau núi bỏ trốn. Sau núi không có đường, không có xe, chẳng ai nghĩ ra cách này để bỏ trốn, thế nên mọi hệ thống kiểm soát an ninh đều đặt ở cửa trước.” Lục Bắc Thần nói.

“Vậy thì con đường duy nhất để Tiffany bỏ trốn chính là sau núi. Tường của bệnh viện rất cao, sao cô ta trốn được?” La Trì không hiểu.

Lục Bắc Thần đổ người về phía trước, đan hai tay vào nhau: “Tôi từng gặp người thân của Tiffany. Cô ấy nói Tiffany có sở thích leo núi. Tôi cũng từng kiểm tra tài liệu lúc Tiffany vào làm ở tập đoàn Viễn Thăng. Tập đoàn này từng tổ chức một hoạt động nội bộ là cuộc thi leo núi trong nhà, Tiffany đã giành được thành tích không hề thấp.” Nói tới đây, anh ngừng một lát mới tiếp: “Lòng bàn tay Tiffany có vết thương, là vết xước, vết thương không sâu, đã lành rồi nhưng có thể nhìn rõ dấu vết, có lẽ là bị một số nhành cây cứng quẹt vào. Ngoài ra tôi phát hiện mu bàn tay của cô ta hơi thô ráp, eo bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ có vết chai mờ. Leo núi cần dụng cụ, có lợi nhất đối với Tiffany là dây thừng. Cô ta là bệnh nhân lâu năm của bệnh viện, muốn kiếm dây thừng dễ như trở bàn tay nên vết chai đó trở nên hợp lý.”

Cũng chính những vết chai này đủ để chứng minh vấn đề, một kẻ điên thường xuyên ở trong bệnh viện, không làm việc gì nặng nề, sao tay lại bị chai? Điểm này Lục Bắc Thần nghĩ ra, La Trì cũng nghĩ ra. Anh ấy chợt run lên, nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Nếu như Tiffany giả điên thì vết thương trên người Tề Tuyết…”

“Vết thương của cô ta không giống với Cố Sơ.” Lục Bắc Thần tiếp lời anh ấy: “Cô ta thật sự bị thương, hình dáng vết thương Chloe biết rõ nhất.”

Sắc mặt La Trì nặng nề.

Phan An im lặng nãy giờ đặt di động xuống rồi dập đầu lọc vào trong gạt tàn, nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Tôi đăng bài đồng dao lên mạng, có người trả lời rồi.”

“Nói sao?” La Trì hỏi. Bài đồng dao đó quả thực quá quái dị, hơn nữa được Tiffany nói ra lại càng sởn gai ốc.

Chloe đưa di động cho mọi người xem: “Rất nhiều người chỉ là đoán bừa nhưng có một fan mạng có ý kiến hợp với tôi. Đối phương nói đây là bài đồng dao ám chỉ việc người ăn thịt người.”

La Trì rùng mình.

Lục Bắc Thần nhíu mày, lẩm bẩm: “Đến bữa sau, mày làm canh…”

Di động đột ngột vang lên khiến tất cả giật thót. Là di động của Lục Bắc Thần, anh nhận máy.

Đầu kia vọng tới giọng Cố Sơ: “Bắc Thần, có ai đặt thứ gì kỳ lạ trước cửa phòng cho em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.