Trên đường phố Quỳnh Châu diễn cảnh tượng anh đuổi tôi chạy.
Con phố không rộng lắm vo vụn hương hoa quế thơm nồng, bóng nắng loang lổ đong đưa giữa những tán lá rậm rạp, giữa những bước chân qua lại có thể là vội vã có thể là nhàn tản của khách bộ hành là Cố Tư, trên người mặc bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, dưới chân đi đôi giày thể thao hình Kungfu Panda và một La Trì trong bộ áo sơ mi, quần Âu, cà vạt, giày da chỉnh tề, kẹp cà vạt ánh lên một sắc màu chói lọi dưới nắng vàng.
Cố Tư chạy phía trước, La Trì đuổi theo sau.
Cô gái giống như một chú thỏ hoảng hốt lẩn trốn giữa đám đông. Người đàn ông phía sau giống như gã thợ săn đang ‘truy sát’ con thỏ, chuẩn bị lột da ăn thịt.
Dĩ nhiên, đây chỉ là cảnh tượng trong mắt Cố Tư.
Người ngoài nhìn vào, khung cảnh này lại rất bắt mắt.
“Đừng chạy!” La Trì hoàn toàn phát huy tiềm năng truy bắt tội phạm đường phố, hét to lên sau lưng Cố Tư, chỉ còn thiếu đúng một câu: Còn chạy nữa tôi nổ súng đó!
Cố Tư vừa nghe thấy anh hét lên sau lưng, tâm trạng lập tức càng thêm căng thẳng, cô tự động mường tượng là hình ảnh anh rút súng nhằm vào mình. Nghĩ vậy, cô nhóc càng chạy cuống cuồng. La Trì thấy vậy sốt sắng, muốn đuổi theo nhanh hơn nữa, hiềm nỗi quá nhiều người vì muốn hóng chuyện mà dừng lại. Anh đành giương mắt nhìn bóng hình màu hồng nhạt kia linh hoạt lượn trái lượn phải giữa đám đông.
Tình thế cấp bách, anh quát lên với mọi người: “Cảnh sát làm nhiệm vụ, tránh ra!”
Câu này quả thật hữu dụng, những người tụ tập lại lần lượt né tránh.
La Trì phát huy sở trường chân dài, cuối cùng cũng đuổi kịp Cố Tư. Anh giơ tay ra một cái, chiếc mũ sau lưng áo cô đã bị anh túm chặt. Cố Tư kinh hoàng ra sức giãy giụa, nhưng La Trì rất khỏe, cô chỉ tốn công vô ích.
“Em chạy gì chứ?” La Trì thở hồng hộc.
Cố Tư cũng mệt đứt hơi: “Anh… Anh không đuổi tôi chạy làm gì?”
“Em không chạy anh đuổi làm gì?”
Cố Tư một tay vỗ ngực, một tay chỉ vào anh: “Anh… Anh…” Quả thật là sắp tắt thở, một câu cũng nói không trọn vẹn.
La Trì vẫn còn túm chặt cô, một tay chẹt ở eo. Anh là thành phần quay năm xoay vần với lũ tội phạm, chạy có một quãng thế này đối với anh mà nói chỉ là chuyện vặt. Anh nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp: “Còn chạy nữa hay không?”
“Thả… Thả tôi ra!” Cố Tư cúi xuống, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
“Anh hỏi em đó, còn chạy nữa không?”
Cố Tư làm động tác xin hoãn, rồi ra sức xua tay. La Trì đứng nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ chỉ vào bàn tay anh vẫn còn đang giữ chặt mũ cô, chạy đến mức cổ họng bốc khói, bây giờ nửa câu cũng ngại nói. Cũng may là anh đuổi tới một con ngõ nhỏ ít người qua lại, nếu không Cố Tư sẽ nghĩ tới chuyện đào ba tấc đất để tự chôn mình.
La Trì đã buông tay.
Cô bỗng cảm thấy dễ thở hơn không ít. Cô đấm đấm đôi chân nhức mỏi sau đó đứng thẳng người dậy.
“Làm chuyện gì trái với lương tâm mà nhìn thấy anh phải chạy?” La Trì hỏi.
Cố Tư điều chỉnh lại nhịp thở, khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh: “Tôi sợ bị ép cung!”
La Trì mơ hồ.
“Trải nghiệm lần trước bị anh nghiêm hình ép cung tôi vẫn còn nhớ lắm, lần này nhìn thấy anh dĩ nhiên là phải chạy rồi, không chạy chưa biết chừng anh bị anh bắt lại làm kẻ chết thay.” Cái miệng của Cố Tư không tha cho ai bao giờ.
La Trì nghe vậy rất vui: “Thái độ của cô bé này không thân thiện nhỉ.” Anh trước nay vẫn thẩm vấn rất văn minh.
Cố Tư hất cằm lên. Không thân thiện đấy, thích gì!
“Anh nghiêm hình ép cung em khi nào? Lần trước chẳng phải chính em hớn hở chạy tới đồn công an tự thú sao?” La Trì tỏ ra khó xử.
Cố Tư lườm nguýt: “Được rồi, được rồi, dù sao cũng rơi vào tay anh rồi, muốn chém muốn giết tùy anh.”
“Anh tìm em là muốn ôn chuyện cũ, giết em chém em để làm gì.” Anh dở khóc dở cười.
“Tìm tôi ôn chuyện cũ? Thôi đi, tôi đang yên đang lành ôn chuyện với cảnh sát làm gì? Một chút giao tình của chúng ta đã thanh toán sòng phẳng từ lần trước khi anh cùng tôi ngồi vòng xoay ngựa gỗ rồi dỗ tôi như dỗ con nít rồi.” Cố Tư sẽ nhớ mãi cái lần ở khu vui chơi đó. Cô cứ thế bị anh kéo lên vòng xoay ngựa gỗ, xung quanh là cả đám con nít dở dở ương ương. Cô cứ như một đứa ngốc xoay hết vòng này tới vòng khác giữa đám trẻ con.
La Trì vò đầu: “Chẳng phải anh muốn em vui sao?”
“Cảnh sát La, anh có thể đứng cách tôi năm cây số là tôi đã rất vui rồi.”
“Có phải em có hiểu lầm gì với anh không?”
“Phí lời, có ai từ sáng tới tối nhận được mấy cuộc điện thoại vô duyên vô cớ đó mà không hiểu lầm chứ? Anh nói coi, anh tới nhà dì tôi làm gì? Muốn bắt tôi mà lại tới làm phiền dì tôi là cớ làm sao?”
La Trì nghe xong càng không hiểu: “Anh bắt em làm gì?”
“Thì chính anh vừa nói đấy, phía Quỳnh Châu có vụ án nên anh tới tìm tôi!” Cố Tư gào lên với anh: “Tôi đàng hoàng lương thiện, không làm chuyện gì trái lương tâm. Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà chụp cả chậu phân lên đầu tôi!”
Cô nói chuyện như rang lạc. La Trì nghe mãi, cũng đờ đẫn mãi rồi nói: “… Anh đi ngang qua Quỳnh Châu nên muốn tìm em nói chuyện, không phức tạp như em nghĩ đâu.”
Cố Tư quan sát anh từ trên xuống dưới, thấy dáng vẻ hiền như khúc gỗ của anh cũng không giống như đang nói dối bèn ngập ngừng: “Anh thật sự không tới bắt tôi?”
“Em đâu có phạm tội, anh bắt em làm gì?”
“S…” Chữ ‘shit’ suýt nữa thì bật ra khỏi miệng cô nhưng rồi lại bị cô kiên quyết nuốt ngược trở vào, nhưng ngọn lửa phẫn nộ vẫn không thể dập tắt. Cô quát to: “Không bắt tôi thì anh nói ngay từ đầu đi chứ, hại bà cô chạy khắp mấy phố!”
“Em phải cho anh cơ hội để nói chứ? Anh vừa mới mở cửa em đã chuồn lẹ như máy bay trực thăng.” La Trì vẫn cảm thấy ấm ức.
“Vậy tôi hỏi anh, không có việc gì sao anh gọi điện cho tôi? Gọi rồi lại chẳng nói năng gì, tôi không hoang mang được sao?”
La Trì mấp máy môi, mãi sau mới hắng giọng, biểu cảm có phần ngượng ngập: “Anh không được gọi điện thoại cho em à?”
Cố Tư hồ nghi nhìn anh một lúc lâu, tới tận khi nhìn đến nỗi anh nổi hết da gà, cô mới bất thình lình hỏi: “Này La Trì, không phải anh muốn theo đuổi tôi đấy chứ?”
Một câu hỏi rất trực tiếp, ngược lại khiến La Trì không biết bắt đầu từ đâu. Câu “Anh muốn theo đuổi em” cứ xoay tròn trong cổ họng. Cả đời đây là lần đầu tiên anh cảm thấy căng thẳng.
“Anh…”
“Thôi!” Cố Tư thấy anh cứ ấp a ấp úng, khinh thường xua tay: “Anh tưởng tôi muốn biết thật à? Tôi thấy hành vi của anh quái lạ nên hỏi đại vậy thôi, tốt nhất không phải là theo đuổi tôi.”
Đáy mắt La Trì lướt qua một tia hụt hẫng: “Sao anh lại không thể theo đuổi em?”
“Anh? Thôi bỏ đi!” Cố Tư làm như nghe thấy chuyện cười: “Tôi ấy à, ghét nhất là cảnh sát.”
“Vì sao?” La Trì nhíu mày.
Cố Tư trừng mắt: “Giây phút xấu hổ nhất cuộc đời tôi trải qua ở trong đồn cảnh sát, anh bảo tôi còn thích nổi bọn họ sao?”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, được rồi, nói chuyện với anh nhiều như vậy rồi coi như ôn chuyện cũ rồi chứ?” Cố Tư ngắt lời anh, quay người định đi.
“Này, sao nói đi là đi vậy?”
Cố Tư dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Nếu không thì sao? Lẽ nào anh bắt tôi nói chuyện với anh tới trăng tròn rồi uống rượu ngắm trăng?”
“Không phải, ý của tôi là… là…” Đáng chết, anh lại nói lắp.
“Gặp cảnh sát là tôi sẽ đại xui, thế nên tốt nhất anh tránh xa tôi ra một chút.” Cố Tư nhăn mũi.
La Trì bước một bước dài về phía trước, kéo giật tay cô lại.
“Này!” Cố Tư bị anh kéo đau, giơ nắm đấm lên quát: “Đã nhìn thấy nắm đấm to bằng bao cát chưa? Còn dám lôi lôi kéo kéo, đừng trách tôi đánh cảnh sát đấy!”
La Trì tỏ ra vô tội.
“Buông tay!”
Anh chỉ còn cách làm theo.
Cố Tư lại dứ dứ nắm đấm vào mặt anh lần nữa sau đó đi thẳng không quay đầu lại.
La Trì đứng đực tại chỗ rất lâu, mãi về sau mới lầm bầm một câu: “La Trì, mày đúng là ngu ngốc!”
***
“Anh Nam, tên của anh dễ nghe quá.”
Trong quán café, Cố Sơ cầm tờ danh thiếp trong tay, xem rất lâu, rồi khi ngước mắt lên nhìn người đàn ông quần là áo lượt trước mặt, cô cất giọng ỏn ẻn.
Khó khăn lắm mới tạm biệt được vị bác sỹ phụ khoa có lòng quan tâm dạt dào kia, cô lại đón tiếp một ‘tinh anh cốt cán’ tiếp theo của xã hội. Khác với vị bác sỹ phụ khoa, nhân vật tinh anh này từ cách ăn mặc tới ngoại hình đều toát lên vẻ cao ngạo. Cái tư thế quan sát cô giống hệt như coi cô là bị cáo.
Sau khi ngồi xuống, anh ta bèn đưa một tấm danh thiếp rồi nói một câu: “Đây là cách nhanh gọn nhất, trực tiếp nhất để hiểu về tôi.”
Cố Sơ đón lấy xem, trước mắt chơi rung rinh nhẹ. Hay đây, đủ các thể loại danh hiệu lớn bé khác nhau. Cái thì giám đốc văn phòng luật hợp danh, cái thì người đại diện theo pháp luật của doanh nghiệp, rồi lại còn cố vấn danh dự của một hiệp hội nào đó, khiến người ta nhìn hoa cả mắt kèm theo hộc máu.
Người này không cần nghỉ ngơi sao? Nhiều chức trách thế này, anh ta có làm xuể không?
Trên danh thiếp viết: Đại luật sư Nam Thần.
Nam Thần, vừa nghe đã biết không phải tên thật.
Đối mặt với một cán bộ cao cấp ưu tú như thế này, cô quyết định thay đổi sách lược.
Vị luật sư nam kích động đến run người vì chất giọng ẽo ọt của cô, sự kinh ngạc và rung động vào giây phút ban đầu khi nhìn thấy cô bỗng chốc chuyển thành soi mói: “Cô Cố, bình thường cô cũng nói năng thế này à?”
“Bình thường ạ? Người ta bình thường chính là như thế này mà.” Cố Sơ chớp chớp đôi mắt to với anh ta, nét mặt cực kỳ vô tội.
Vị luật sư nuốt nước bọt cái ực, giơ tay bưng tách café lên, cúi đầu uống.
“Người ta nói chuyện có vấn đề gì sao?” Cố Sơ làm nũng.
Anh chàng gượng cười: “Không, rất tốt… rất tốt.”
Bản thân cô nghe cũng còn buồn nôn nữa là.
Len lén liếc nhìn Lục Bắc Thần bên cạnh. Anh vẫn ngồi im như ban đầu, thi thoảng có nhấp một ngụm café, yên tĩnh như một bức tượng mỹ nam.
Rắp tâm muốn xem trò cười của cô? Để anh dễ dàng đạt được mong muốn như thế, Cố Sơ này há chẳng phải đã uổng phí 25 năm sống trên đời?
Cô chủ động giương ‘móng vuốt’ về phía vị luật sư: “Người ta cực kỳ, cực kỳ thích cái tên của anh.”
“Á? À…” Anh ta sắp không trụ nổi trước chất giọng thơn thớt của cô nữa, da gà nổi khắp người, ra sức rút mạnh tay về.
“Sau này em gọi anh là anh Thần có được không?” Cố Sơ chống hai tay lên má, nhìn anh ta bằng ánh mắt lấp lánh.
Cô vừa dứt lời bỗng thấy Lục Bắc Thần bên kia suýt sặc café, ho sặc sụa.
Lòng Cố Sơ sớm đã nở hoa từ lâu.
“Cô muốn gọi sao tùy ý.” Vị luật sư thầm xoa xoa tay.
Xét riêng về diện mạo thì cô đúng là mẫu người trong mơ của đàn ông, nếu như cái chất giọng không quái đản như vậy…
“Trước đây cô Cố từng sống ở Đài Loan à?”
Cố Sơ nghe xong vội ôm miệng cười, dáng vẻ ‘cute’ đến ưỡn ẹo: “Ý anh Thần muốn nói người ta nói giọng Đài Loan nghe hay quá phải không? Thực ra người ta chưa từng tới Đài Loan.”
Chẳng trách, ăn nói chẳng ra thể thống gì… Vị luật sư thầm nghĩ.
“Anh Thần, anh làm luật sư thì một ngày kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ?” Cố Sơ thẳng thừng quay trở về cảnh giới ‘ngốc nghếch, ngây ngô, ngọt ngào’.
Vị luật sư hơi sững người, nói: “Chúng tôi không kiếm tiền theo ngày, chúng tôi kiếm tiền theo vụ án.”
“Chu choa!” Cố Sơ hét toáng lên một tiếng cực kỳ khoa trương.
Khiến anh ta run tay, cốc café rơi ‘keng’ một cái xuống mặt bàn, suýt nữa thì sánh cả ra bàn.
Quán café vốn dĩ yên tĩnh, ngay cả Lục Bắc Thần cũng giật mình vì tiếng ‘chu choa’ của Cố Sơ.
Cố Sơ không nhìn Lục Bắc Thần, phấn khích khua chân múa tay về phía vị luật sư: “Vậy anh Thần có nhiều chức danh như thế, án nhất định là nhiều lắm. Anh Thần, anh nhiều tiền lắm phải không?”
Anh ta tự hào: “Cũng tạm ổn.”
“Anh Thần, anh thật là xuất sắc, còn xuất sắc hơn tất cả những người đàn ông em từng gặp.” Cố Sơ làm mặt ngưỡng mộ: “Vậy sau này chúng ta kết hôn rồi, người ta có được đến văn phòng của anh Thần làm việc không?”
Vị luật sư nghi hoặc nhìn cô: “Không phải cô học y à?”
“Nhưng bây giờ người ta chưa có công ăn việc làm.” Cố Sơ lại bày ra vẻ mặt đáng thương, bĩu môi.
Vị luật sư nhíu mày: “Cô thất nghiệp? Nhưng người giới thiệu nói cô đang làm việc ở bệnh viện.”
“Nghỉ việc lâu rồi.” Cố Sơ cố tình tỏ ra ngượng ngập.
Anh ta nhìn cô một lúc lâu: “Cô bị đuổi chứ gì?”
Cố Sơ làm bộ kinh ngạc, rồi vội che mặt: “Anh Thần đáng ghét quá, sao có vạch trần người ta.”
Biểu cảm của anh ta cực kỳ thiếu tự nhiên.
“Tại người ta thấy làm việc quá mệt mỏi ấy mà.” Cố Sơ nói.
Người đàn ông hừ khẽ: “Văn phòng chúng tôi không nuôi mấy kẻ rảnh rang, với lại cô đâu có học chuyên ngành luật.”
“Của anh Thần chẳng phải là của em sao?” Cố Sơ bắt đầu vô lý: “Nếu chúng ta lấy nhau, anh Thần nuôi em là chuyện nên làm mà.”
Vị luật sư nói ngay: “Đừng đừng đừng, chúng ta còn chưa hiểu nhau, tạm thời chưa tính chuyện kết hôn, được không?”
Cố Sơ lập tức vờ tủi thân: “Anh Thần không thích em sao?”
“Không phải… Thật ra, cô cũng rất tốt…”
Cố Sơ lập tức bám chặt cánh tay anh ta: “Rất tốt là được rồi.”
Vị luật sư cố gắng giật tay lại, vội nói: “À cô Cố này, thật ngại quá, tôi còn chút việc, chúng ta liên lạc sau nhé.”
“Đừng đi…” Cố Sơ giữ chặt anh ta lại: “Người giới thiệu đã nói rồi, bảo em và anh Thần cùng ăn bữa cơm. Anh Thần, người ta muốn ăn món Pháp chính hiệu đấy.”
“Tôi có việc thật, hôm khác hôm khác, bỗng nhiên nhớ ra còn có cuộc họp.” Người đàn ông túa đầy mồ hôi.
“Oh, thế thôi vậy.” Cố Sơ buông tay rồi nhặt tấm danh thiếp trên bàn lên, vẫy vẫy: “Vậy ngày mai người ta gọi lại cho anh Thần nhé.”
Cơ mặt của anh ta giật giật, có thể nhận ra rất muốn giật lại tấm danh thiếp nhưng sợ lại bị cô túm chặt không buông bèn vội vàng bỏ chạy.
Cuối cùng cũng đã đuổi đi hết.
Cố Sơ thở phào một hơi, giơ tay véo véo má. Trời ơi, nói năng kiểu này mệt quá đi.
Nhưng cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng.
Chẳng phải chếch bên kia vẫn còn một vị đó ư?
Cô ngồi yên tại chỗ, nhàn nhã uống café. Náo nhiệt đã xem xong cả rồi, anh cũng nên đi rồi chứ?
Lục Bắc Thần quả nhiên đã có hành động, gấp tờ tạp chí trong tay lại, đi thẳng tới, ngồi xuống đối diện cô. Cố Sơ bỗng cảm thấy tầm nhìn bị che khuất, không cần ngẩng đầu cũng biết đó là anh.
Lục Bắc Thần bật tay một cái, người phục vụ bước tới.
“Đổi cho cô đây một cốc trà nóng.” Lục Bắc Thần cất giọng trầm trầm.
Cố Sơ không màng đến anh, cũng tiện tay rút một cuốn tạp chí, học dáng vẻ của anh khi nãy. Nhưng Lục Bắc Thần không giận, chỉ yên lặng ngắm nhìn cô.
Chẳng mấy chốc, một cốc trà nóng đã được bê lên.
“Diễn kịch cả buổi sáng, màn nào cũng nhập tâm, uống tách trà nóng đi cho nhuận giọng.” Lục Bắc Thần cười nói.
Cố Sơ còn chẳng ngước mắt lên: “Hôm nay dì tôi cho hẹn cho tôi hai người xem mặt, không có người thứ ba.”
“Có lời mời chẳng bằng có duyên gặp mặt, nếu hai vị trước chưa khiến cô Cố ưng ý thì thử người chủ động tìm tới là tôi xem sao.” Lục Bắc Thần như đang cười.
“Không có tâm trạng.”
“Tôi, Lục Bắc Thần, năm nay 31 tuổi. Cô Cố năm nay 25 tuổi, xét về độ tuổi chúng ta có sự chênh lệch nhưng được cái tôi thích tăng tiến mỗi ngày nên cô và tôi không sợ có không chung tiếng nói. Trong tên tôi cũng có một chữ ‘Thần’, nếu cô muốn gọi tôi là ‘anh Thần’ tôi tuyệt đối sẽ không nổi da gà. Xét về chuyên ngành và nghề nghiệp, chúng ta cực kỳ phù hợp. Tôi cũng hơi mắc bệnh sạch sẽ nhưng không nghiêm trọng như vị bác sỹ phụ khoa, là bệnh sạch sẽ vừa phải có thể nâng cao chất lượng sống. Con người tôi rộng rãi độ lượng, thế nên chịu được cả mặt thô lỗ của cô cũng chấp nhận được cái miệng không linh hoạt, không thể ăn nói tử tế của cô. Quan trọng hơn là, so với vị luật sư kia, số tiền tôi kiếm được mỗi ngày vượt xa anh ta. Cô không muốn đi làm cũng không sao, phòng thực nghiệm của tôi tuyệt đối nuôi được người rảnh rang.”
Cố Sơ ngước mắt lên nhìn anh. Bờ môi anh thấm một nụ cười, ấm áp và bình thản.
“Xin lỗi, bát tự của chúng ta không hợp.”
“Ồ? Vậy xin làm phiền hỏi một câu, bát tự ám chỉ cái gì vậy?” Lục Bắc Thần cố tình tỏ ra ngạc nhiên.
Câu hỏi khiến Cố Sơ á khẩu.
“Duyên phận đã đến thì không ngăn cản được, so với việc chống cự, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên.” Lục Bắc Thần vẫn cười mãi, giơ tay về phía cô: “Đưa danh thiếp của hai người đó cho anh.”
Cố Sơ nghi hoặc nhìn anh.
Lục Bắc Thần kiên nhẫn xòe tay ra trước mặt cô.
Cô không biết anh định làm gì, ngẫm nghĩ rồi đặt nó vào tay anh. Một giây sau, anh bắt đầu từ từ xé bỏ…
“Ấy, anh…”
“Em còn nhỏ, quen biết nhiều đàn ông ngoài xã hội như vậy không tốt.” Lục Bắc Thần nói rất tự nhiên: “Bác sỹ rồi luật sư, nghe danh thì có vẻ hào nhoáng, nhưng cũng có ối kẻ biến thái. Tin anh đi, anh nhìn người nhìn nội tâm.”
Cố Sơ mím môi, trừng mắt với anh.
Rất lâu sau cô mới nói: “Anh bỏ cuộc đi, em sẽ không quay lại Thượng Hải nữa đâu.” Nhớ lại chiếc khuyên tai của Lâm Gia Duyệt, lòng cô lại tắc nghẹn.
Ai ngờ, Lục Bắc Thần cười khẽ: “Không, em bắt buộc phải cùng anh quay về Thượng Hải.”
“Dì em không đồng ý cho em rời khỏi Quỳnh Châu.” Cố Sơ cố tình nói.
Lục Bắc Thần rướn môi lên: “Yên tâm, dì ấy sẽ đồng ý.”
Nghe câu này, Cố Sơ chết sững.
Con người Lục Bắc Thần trước nay nói gì đều có bảo đảm, nếu không chắc chắn, anh tuyệt đối không nói với vẻ thản nhiên như vậy. Nhưng cô hiểu tính của dì, trước nay nói một là một, hai là hai, về Quỳnh Châu phát triển là vấn đề dì nhắc suốt ngày, dì là người phản đối cô lên Thượng Hải nhất.
“Muốn biết nguyên nhân hả?” Lục Bắc Thần nhận ra sự nghi hoặc trong đôi mắt cô: “Sau này đừng giận dỗi vu vơ nữa, anh sẽ nói cho em biết.”
“Ai giận dỗi với anh? Theo như anh nói, em là người cướp khuyên tai của Lâm Gia Duyệt rồi cố tình để vào phòng nghỉ của anh, đúng không? Mục đích chỉ là để giận dỗi?” Cố Sơ bực bội.
Lục Bắc Thần kiên nhẫn đợi cô nói hết rồi khẽ đáp: “Về chuyện này, anh có thể giải thích.”
Cố Sơ trừng mắt, một tiếng hừ bật ra khỏi mũi.
“Lẽ nào em không muốn biết anh thuyết phục dì kiểu gì ư?” Lục Bắc Thần nhìn cô yêu chiều.
“Không muốn biết.” Cố Sơ còn lâu mới mắc lừa anh, cô vớ lấy túi xách định đi: “Em còn chưa định tha thứ cho anh đâu.”
Lục Bắc Thần đứng dậy định đuổi theo cô, di động chợt vang lên. Khi anh ngẩng lên, Cố Sơ đã chạy khá nhanh. Anh cũng không vội đuổi theo, Quỳnh Châu chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, còn sợ không tìm được cô ư? Anh nhận máy, rồi lại rút vài tờ tiền để lên bàn.
Người phục vụ tới thu ngay lập tức.
“Nói đi.” Đối diện với người ở đầu kia điện thoại, Lục Bắc Thần không còn thân thiện nữa.
“Tôi toi rồi.” Giọng nói bên kia cực kỳ ủ ê.
Lục Bắc Thần nhíu mày: “Cái gì toi?”
“Hình như tôi đã phá hoại hết mọi chuyện rồi.” La Trì thở dài nặng nề.
“Ví dụ?” Lục Bắc Thần hỏi không mấy chú tâm. Anh đi ra khỏi quán café, ngó trái ngó phải, Cố Sơ đã biến mất dạng từ lâu. Anh thầm đoán, lúc này chắc chắn là cô về nhà.
Đầu kia, La Trì đau khổ tột cùng: “Ví dụ như tôi đã thành công trong việc khiến Cố Tư ghét tôi.”
“Cậu đã làm gì con bé rồi?” Lục Bắc Thần hỏi.
“Tôi đâu có làm gì đâu.”
“À, thế thì chẳng trách.”
“Tôi phải làm sao đây?” La Trì sắp khóc đến nơi.
Lục Bắc Thần cười: “Sốt ruột gì chứ? Cùng lắm lại làm thợ sửa ống nước lần nữa.”
“Chủ ý cậu đưa ra cứ kỳ quặc thế nào ấy.”
“Thực tế là tôi bảo cậu vào nhà lập tức làm việc chí ít có thể nâng cao kỳ vọng trong mắt dì.” Lục Bắc Thần nói: “Ba quân giao tranh phải đoạt soái trước, cậu lấy được ấn soái ở chỗ dì, những việc khác dễ thôi.”
“Bây giờ tôi bị Cố Tư sập cửa rồi, còn ấn soái cái nỗi gì?”
“Chỉ còn cách hy vọng vào tối nay thôi.”
“Tối nay?”
“Đúng, cùng tôi tới dự bữa cơm gia đình.”