Là La Trì.
Đang uể oải dựa vào trạm y tá, không mặc cảnh phục, chỉ là một chiếc áo phông chui đầu đơn giản màu xám nhạt, kết hợp với một chiếc quần bò đã bạc màu, một đôi giày với dây thắt màu trắng, nhìn từ xa trông rất thoải mái. Có lẽ vì hai ngày nay được ngủ đủ giấc nên cả người anh trông tràn đầy năng lượng. Mấy cô y tá chuyện trò nhạt nhẽo, anh lại có năng khiếu hài hước bẩm sinh, làm cho các cô ấy cứ cười suốt.
Thấy Cố Sơ tới, anh bèn vẫy tay với cô, “Hi, em Cố, anh ở đây”.
Cố Sơ bó tay lườm đểu anh một cái. Tưởng cô mù sao, một người sống sờ sờ đang đứng đó “trêu hoa ghẹo nguyệt” lẽ nào cô còn không thấy? Cô đi tới, đút hai tay vào túi áo blouse, hỏi: “Hôm nay cơn gió nào thổi cảnh sát La tới tận đây vậy?”.
La Trì còn chưa kịp lên tiếng, cô y tá nhỏ bên cạnh kinh ngạc nói: “Ấy, anh là cảnh sát à?”.
La Trì mỉm cười xua tay với mấy người ấy, “Khi khác gặp lại, khi khác nhé.” Dứt lời, anh kéo Cố Sơ đi về phía hành lang.
“Chuyện khu triển lãm có manh mối rồi sao?” Suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ là về chuyện vụ án.
La Trì tựa vào tường, “Chuyện khu triển lãm vẫn còn đang điều tra, chứng cứ xác đáng vẫn còn đang tìm kiếm”.
“Vậy anh tới tìm em làm gì? Lại còn chọc ghẹo mấy cô y tá, anh không sợ Tư Tư cào anh à?” Cố Sơ nhìn anh từ trên xuống dưới. Thường ngày thấy anh trong bộ cảnh phục nhiều hơn, giờ thay bằng một bộ quần áo bình thường, quả thật là giống một cậu công tử bột, cái mặt còn có tướng đào hoa.
La Trì ngụy biện: “Anh là một người đàn ông có khả năng tự kiềm chế, đừng có làm như anh xấu vậy.” Rồi anh hắng giọng, “Nghiêm túc đi, hôm nay tới tìm em là để xác nhận có phải Lục Bắc Thần đã quay về hay không?”.
Cố Sơ gật đầu.
“Về thật à?” La Trì hứng khởi, “Vậy bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”.
Cố Sơ nhìn chằm chằm vẻ mặt phấn khích đó, người hiểu chuyện sẽ biết anh mong ngóng Lục Bắc Thần trở về để tiếp nhận vụ án, người không hiểu lại tưởng anh có suy nghĩ khác thường với Lục Bắc Thần.
“Chắc là quay về phòng thí nghiệm rồi, anh không gọi điện thoại cho anh ấy sao?”
“Di động của cậu ấy mãi vẫn không liên lạc được.” La Trì nói: “Không sao, đúng lúc anh có việc tìm cậu ấy, nếu đích thực là cậu ấy đã quay về thì anh tới phòng thực nghiệm luôn”.
Cố Sơ gật đầu, cũng không nghĩ thêm nhiều.
“Tiểu biệt thắng tân hôn hả? Có lời gì muốn anh chuyển giùm không?” La Trì cố tình trêu cô.
Cứ nghĩ cô sẽ lại ngượng ngùng đỏ mặt như trước đây, không ngờ biểu cảm của cô hơi kỳ lạ, sau khi suy tư giây lát thì lại lắc đầu. La Trì cũng rất kinh ngạc, đang định chọc cô đừng có giả vờ giả vịt nữa thì thấy cô ghé tới ngửi ngửi.
“Ý gì vậy?” Anh giật mình.
Cố Sơ ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn anh chằm chằm, “Tại sao trên người anh lại có mùi dầu tắm của nhà em?”.
La Trì ngẩn ra, sau đó thì ngượng ngập, ho mấy tiếng giấu giếm, “Dầu tắm nhà em đặc biệt thế cơ à?”.
“Loại dầu tắm anh do em đặt, ngoài thị trường không bán.” Từ nhỏ, Cố Sơ đã không thích dùng dầu tắm bán tràn lan, một số thương hiệu còn thơm nồng nặc đến khác thường. Mẹ cô bèn tìm một nhà điều chế hương liệu đặt một loại dầu tắm. Mấy năm trước khi kinh tế khó khăn, cô sẽ dùng một số loại xà phòng hữu cơ. Bây giờ cô lại tìm nhà điều chế hương để đặt làm, chủ yếu dùng mùi gỗ mộc, đan cài một chút hương trúc đào.
La Trì thấy không giấu được nữa đành thú nhận: “Sáng sớm nay anh có tắm qua ở nhà em”.
Thấy Cố Sơ trừng mắt, anh lập tức giải thích: “Cả đêm em không về nhà, chẳng phải anh lo cho Tư Tư sao? Nhưng em yên tâm, tối qua anh ngủ trên sofa, tuyệt đối chưa đụng vào Tư Tư”.
Cố Sơ dùng ánh mắt đe dọa anh.
“À… anh đi tìm Lục Bắc Thần cái đã.”
“Đợi đã.” Cô gọi giật anh lại: “Em đi cùng anh luôn.” Nhớ lại sáng nay mình khiến anh không vui, trong lòng cô vẫn còn bứt rứt, chi bằng nhân thời gian trưa nay qua đó xem sao, xem anh có còn giận không…
…
La Trì đích thân lái xe, dọc đường tiếng nhạc xập xình như mùa xuân về. Nhưng từ lúc lên xe, Cố Sơ không nói một câu, như có tâm sự gì. Dù sao La Trì cũng xuất thân là một cảnh sát hình sự, khá nhạy cảm đối với sự thay đổi trong cảm xúc của người khác. Anh cho nhỏ volume đi, hỏi cô: “Sao anh thấy em là lạ?”.
Cố Sơ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, suy tư rất lâu rồi nói: “Em cảm thấy người lạ là Bắc Thần, sau khi trở về anh ấy hơi khác”.
“Khác chỗ nào?” La Trì tò mò.
Cố Sơ tổng kết ngắn gọn: “Bắc Thần thật ra có một số thói quen quái lạ trong sinh hoạt”.
“Sinh hoạt quái lạ?” Nghe thấy bốn chữ này, La Trì cười mờ ám.
Cố Sơ câm nín.
La Trì lập tức ngậm miệng, ra hiệu cho cô tiếp tục.
“Ví dụ như lúc anh ấy ngủ nhất định không được có ánh sáng, rèm cửa phải kéo kín, đèn phải tắt, thế nên tất cả các công tắc đều không có ánh đèn dạ quang.”
La Trì ngạc nhiên: “Đúng là quái đản mà.” Anh đúng là bạn bè, là đồng nghiệp với Lục Bắc Thần nhưng mấy thói quen trong sinh hoạt có lẽ chỉ có Cố Sơ mới rõ nhất.
Cố Sơ gật đầu, cô cũng quen rồi, thế nên không cho rằng chuyện này có gì nghiêm trọng, ban đầu sẽ có chút không quen, ví dụ như có một lần khi mới ở bên nhau, cô bật đèn trong lúc anh đang ngủ, anh thậm chí đã bực bội quát cô, khiến cô thấy tủi thân mấy hôm liền.
“Lúc ăn sáng, anh ấy nhất định phải uống trà, lượng trà không nhiều không ít, vừa đủ một tách.” Cố Sơ đếm hết mọi thói quen của anh, “Anh ấy không thích ăn đồ ngọt, lúc dùng bữa thì dùng tay trái, lúc tắm nếu không có người ngoài sẽ không khóa cửa. Anh ấy mắc bệnh sạch sẽ, đồng thời cũng hơi gặp khó khăn trong lựa chọn, ý em là trong cuộc sống, mỗi sáng sẽ đeo cà vạt màu gì anh ấy cũng phải băn khoăn một lúc, thế nên trước giờ toàn là em chọn sẵn cho anh ấy thôi”.
La Trì nuốt nước bọt, thở dài: “Ông trời ơi, đây còn là Lục Bắc Thần mà mình quen nữa không? Sao anh cảm thấy nghe em miêu tả cứ xa lạ thế nào ấy?”.
“Ai cũng có thói quen lạ chứ? Nếu thật sự tổng kết, chưa biết chừng anh còn lắm hơn.” Cố Sơ cãi lại.
“Thôi được rồi, cậu ấy có mấy cái tính ấy, sau khi trở về thì sao? Em cảm thấy cậu ấy đã khác, lẽ nào mấy thói quen này không còn nữa?”
Cố Sơ cắn môi: “Có thể nói vậy, ngoại trừ việc vẫn mắc bệnh sạch sẽ ra thì tất cả đều khác. Sáng sớm nay lúc tỉnh dậy, em thấy rèm cửa mở toang, hình như anh ấy không sợ ánh sáng như vậy nữa”.
La Trì đợi mãi không ngờ cô lại nói câu này bèn cười đểu: “Có phải tối qua lão huynh mệt quá, quên cả kéo rèm không hả?”.
Cố Sơ đẩy anh một cái, “Nói vớ vẩn gì vậy? Có thể nghiêm túc một chút được không? Anh mà còn như vậy em sẽ giục em gái đi xem mặt đấy.” Tối qua sau khi từ chối Lục Bắc Thần, anh cũng không cưỡng ép cô nữa, về sau cô ngủ mất, anh ở mãi trong phòng sách, không biết bận rộn cái gì.
La Trì nghe vậy, lập tức sốt ruột, vội giơ tay đầu hàng, “Đừng đừng đừng, chẳng phải anh đang giúp em phân tích nữa sao? Em xem, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, đùa chút thôi mà. Em nói tiếp đi, anh rửa tai lắng nghe, bảo đảm không ngắt ngang nữa”.
Thái độ nhận sai thành khẩn của anh lại nhận được sự tin tưởng của Cố Sơ, nói tiếp: “Tách trà sáng nay của anh ấy dư lại một nửa, cũng không từ chối những món có sữa ngọt, cầm dụng cụ bằng tay phải, còn chưa đợi em lựa cà vạt giúp đã chọn xong rồi, hơn nữa…” Cô ngừng lại, dường như đang ngập ngừng xem có nên nói tiếp hay không.
“Hơn nữa gì cơ?” La Trì truy hỏi.
Cố Sơ suy tư một lúc, cuối cùng buột miệng: “Hơn nữa trước khi ra ngoài, lúc tắm anh ấy khóa chặt cửa.”
La Trì gật gù hiểu ra, đợi mãi không thấy Cố Sơ nói tiếp bèn tò mò hỏi: “Hết rồi à?”.
“Ừm.” Lục Bắc Thần vừa mới trở về, cô chỉ phát hiện được tưng đấy điểm kỳ lạ thôi.
La Trì lườm nguýt, “Mấy cái chuyện vặt này đáng để làm ầm lên sao?”.
“Không kỳ lạ ư?”
Con đường phía trước đã thông thoáng hơn nhiều, La Trì tăng tốc, những tòa nhà hai bên đường vun vút lao về phía sau. Anh nói: “Có câu nói thế nào nhỉ, có một số thói quen chỉ cần ba tháng là có thể hình thành. Em nghĩ xem hai người đã chia cách hơn nửa năm rồi, đủ để hình thành hai lần thói quen rồi. Em nghĩ đi, mấy cái em nói đều không quá nghiêm trọng. Quan trọng hơn là, cậu ấy trải qua một sự cố lớn như vậy, chưa kể vết thương ngoài da rồi gãy chân gãy tay, riêng máu tụ trong não cũng đã phải mổ rồi? Em học y, nên biết con người khi trải qua biến cố hoặc những ca phẫu thuật lớn đều sẽ thay đổi.”
Cố Sơ trầm mặc một lát, khi lên tiếng giọng hơi run rẩy: “Ban đầu em cũng nghĩ là như vậy, nhưng…” Nói tới đây, Cố Sơ hít sâu một hơi, “… nhưng anh ấy chưa làm phẫu thuật mở hộp sọ”.
La Trì cũng ngây ra: “Lúc đó cậu ấy hôn mê bất tỉnh chẳng phải vì máu tụ chèn ép sao? Lẽ nào chúng tự động tan?”.
Cố Sơ lắc đầu, cô không rõ.
La Trì thấy mặt cô hoang mang càng thêm kỳ lạ, “Em còn chưa hỏi cậu ấy chuyện phẫu thuật sao?”.
“Anh ấy chỉ nói anh ấy không sao.” Cố Sơ khẽ thở dài. Thật ra cô không tài nào nói rõ với La Trì cảm giác trong lòng mình. Lần này trở về, mặc dù Lục Bắc Thần vẫn dịu dàng chu đáo như khi trước nhưng cô lại hay cảm thấy giữa hai người tồn tại một vách ngăn.
“Sáng nay em nhìn anh ấy, cảm giác như đang nhìn một người lạ vậy.” Cuối cùng cô thở dài, lần này rất nặng nề.
Chiếc xe bỗng đột ngột dừng lại, Cố Sơ đột ngột ngất ngư, dây an toàn thít chặt người cô, làm cô đau tới nhe răng, “La Trì, trước khi dừng xe anh có thể báo một tiếng hay không?”.
La Trì làm ngơ, quay đầu nhìn cô, nét mặt nghiêm túc.
“Trước đây Chloe nói em trai của Lục Bắc Thần – Lục Bắc Thâm – đã mất tích, đúng không?”
Cố Sơ gật đầu.
“Hai người đó lại là anh em sinh đôi…”
Cố Sơ giật mình, trái tim đột ngột vọt lên tới tận cổ họng, “Ý của anh là…” Có những suy nghĩ nhất định phải nói ra, hơn nữa chỉ có thể thông qua miệng của người khác. Không phải cô chưa từng nghĩ tới khả năng này, nhưng rất nhanh phủ định nó.
~Hết chương 405~