Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 269: Chương 269: Thận trọng từng bước




Ngày tết Trung thu, còn chưa tới buổi tối mà nhà dì đã náo nhiệt rồi, đầu tiên là Thịnh Thiên Vỹ, giờ lại thêm một Lục Bắc Thần. Cố Sơ bỗng nhiên cảm thấy chưa biết chừng dì thật sự có khả năng tiên tri, trước khi đón tết đã mua cả một đống đồ như vậy, đúng là chuẩn bị đón khách còn gì.

Giờ phút này đây, Lục Bắc Thần đang xuất hiện tại nhà dì, ngay trước mặt cô. Tuy anh chỉ mỉm cười không nói nhưng cũng đủ khiến cô thảng thốt.

Anh tới đây… là có ý gì?

Nhưng anh đang gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được mùi hương thanh mát trên cơ thể anh. Cố Sơ biết mấy ngày nay mình đã tương tư đến sắp phát điên. Sau cuộc cãi vã, một màn chiến tranh lạnh gần nửa tháng, mỗi giây mỗi phút đối với cô mà nói đều là giày vò.

Anh không nên tới, không nên ngang ngược xông vào cuộc sống của cô như vậy, vì cứ thế cô quả thực không còn cách nào tự lừa dối bản thân rằng cô hoàn toàn không quan tâm tới anh. Anh ngồi đó, dù chẳng nói một câu, trái tim cô cũng cuộn trào, sục sôi.

Cô nghĩ mình sẽ không kìm nén được mà nói với anh rằng cô rất đố kỵ, rất ghen tỵ với Ngư Khương, cả Lâm Gia Duyệt nữa, cho dù bọn họ chỉ đứng bên cạnh anh. Càng đố kỵ những người con gái sau này có thể được anh chú ý, mặc dù đây chỉ là một giả thiết của cô.

Cô nghĩ mình sẽ không kiểm soát được mà nói với anh cô rất sợ, sợ đánh mất, sợ phản bội. Chính vì nỗi sợ hãi này cô mới trở nên lo lắng được mất, mới trở nên dụt dè.

Anh cứ đến như vậy, không có bất kỳ dự báo nào, chính là điều cô mong đợi nhưng cô lại sợ những rắc rối sẽ nảy sinh.

“Uống trà đi, uống trà đi.” Sầm Vân hoàn toàn nhiệt tình với khách khứa, thái độ y hệt như lần trước gặp Lục Bắc Thần, vẫn chủ động rót trà cho anh.

Lục Bắc Thần đón lấy, lịch sự mỉm cười: “Dì, dì đừng khách sáo, để con, để con.”

“Được được được, cứ coi như người nhà nhé, đừng có làm khách đấy.” Sầm Vân cười ha ha.

Cố Sơ nhìn gương mặt tươi cười của dì, thầm cảm thán dì trong ngoài bất nhất. Rõ ràng là không thích nghề nghiệp của Lục Bắc Thần, nhưng lại cực kỳ niềm nở với anh. Nhưng nghĩ lại cô cũng cảm thấy bình thường, bây giờ sự nhiệt tình hiếu khách của dì đối với anh hoàn toàn là vì anh là sếp của cô. Nhưng một khi biết quan hệ giữa hai người, rất có thể thái độ sẽ lập tức thay đổi.

Giống như tối qua khi thân phận của Thịnh Thiên Vỹ thay đổi vậy, dì cũng chuyển từ sự lịch sự với một người sếp thành sự soi mói đối với con rể tương lai. Mặc dù đã mời Thịnh Thiên Vỹ tối nay tới nhà ăn cơm nhưng rõ ràng dì có ý định hỏi tận gốc, trốc tận rẽ. Sau đó Thịnh Thiên Vỹ quay về khách sạn, lúc Hứa Đồng tiễn anh ấy về, dì còn kéo chị ấy qua một bên nhỏ giọng dặn dò: “Dù muộn thế nào con cũng phải nhà ngủ cho mẹ, nghe rõ chưa?”

Thịnh Thiên Vỹ, đường đường là chủ tịch tập đoàn Viễn Thăng, bên ngoài có một nghề nghiệp và chức vụ rực rỡ sáng ngời, bên trong có một trái tim mà kẻ mù cũng nhận ra là anh ấy yêu Hứa Đồng sâu nặng. Với những điều kiện đó mà dì còn phải gạn hỏi, nếu đổi lại là Lục Bắc Thần…

Cố Sơ bất giác thở dài trong lòng.

“Cậu bảo cái con này thế đấy, sếp đến nhà mà cứ tùy tiện như vậy, còn không mau đi rửa mặt mũi, sửa sang đầu tóc đi.” Sầm Vân thúc giục.

Cố Sơ rất muốn nói là mình rửa mặt rồi mới tới, chỉ có điều tóc tai buộc bừa lên tý thôi. Nhưng nhìn tình thế nếu không nghe theo dì thì dì sẽ liều chết với cô, cô cũng không thể không chỉnh sửa lại đôi chút. Cô vào nhà vệ sinh, buộc cao mái tóc lên, cả người trông có tinh thần hơn nhiều.

Khi cô ra ngoài, Sầm Vân hài lòng gật đầu rồi nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Cậu đừng chê cười nhé.”

Khóe môi Lục Bắc Thần ẩn chứa ý cười: “Không đâu ạ.”

“Tiểu Sơ nó về sớm là tôi cảm thấy bất thường rồi, có phải nó chưa hoàn thành xong công việc đã về không?” Sầm Vân dè dặt hỏi.

Lục Bắc Thần từ tốn đặt tách trà xuống, nói: “Dạ không, cô ấy hoàn thành công việc rất tốt, thế nên con cho phép cô ấy được về sớm hơn lịch.”

“Thế…” Sầm Vân ngập ngừng.

“À, là thế này.” Lục Bắc Thần tươi cười: “Con có việc ngang qua Quỳnh Châu, nghĩ hôm nay là tết nên qua nhà thăm hỏi một chút.”

Cố Sơ vẫn đứng bên cạnh nãy giờ. Dù là Sầm Vân hay Lục Bắc Thần thì đều chẳng nói để cô ngồi xuống. Lục Bắc Thần điềm đạm nói chuyện với dì. Dì tôn trọng và khách khí với anh, cộng thêm cô lúc này khiến khung cảnh cứ kỳ kỳ, khiến Cố Sơ liên tưởng tới cảnh thầy giáo tới thăm nhà. Anh chính là thầy chủ nhiệm, dì là phụ huynh, còn cô là cô học trò không thi được thành tích tốt.

Tình huống này có chút tồi tệ.

“Aiyo, aiyo, cậu thật là có lòng. Cậu xem, đến thì cứ đến, còn mang nhiều quà như vậy.” Sầm Vân bật cười ha ha: “Lãng phí quá.”

Cố Sơ quay đầu lại nhìn, lúc này mới để ý thấy trên tủ có những túi quà được dì đặt chỉnh tề, cẩn thận. Cô quả thực giật thót. Ông trời ơi, có một chiếc túi xách Hermès mới tung ra thị trường, ngoài ra còn có túi quần áo in logo của Versace, nhìn độ dày và độ to nhỏ của túi quần áo, rồi liên hệ tới thời tiết hiện nay, chắc chắn bên trong là một chiếc áo dạ kiểu thu đông.

Cô khó khăn nuốt nước bọt một cái. Lục Bắc Thần, anh có cần vung ra một khoản tiền lớn vậy không? Làm gì không biết?

“Nghe Cố Sơ nói dì trước nay vẫn thích đồ của hai hãng này, con cũng không biết mua sắm lắm, cũng không biết mua có hợp không, lúc đó khi bắt gặp liền cảm thấy rất hợp với phong thái của dì nên đã mua luôn.” Lục Bắc Thần mỉm cười nói.

“Thật sự là quá hợp rồi, nhưng mà…” Sầm Vân cười ngượng ngập: “Là đắt đỏ quá, sao tôi dám nhận chứ?”

Cố Sơ âm thầm lườm anh một cái. Cô vốn chưa từng nói với anh mấy lời này, đúng là giỏi bốc phét. Nhưng mà câu này dùng với bất kỳ ai cũng không quá, có ai lại không thích hàng hiệu? Một bên là Hermès, một bên là Versace, đẩy đồng thời cả hai thứ tới trước mặt người ta, người không thích cũng thích luôn.

Thật sự không ngờ Lục Bắc Thần mà cũng biết nói mấy câu khách sáo trong xã giao như vậy. Một người cao ngạo như anh, chỉ muốn cả thiên hạ đều phải ngước nhìn mình, lấy lòng mình, giờ lại cũng nói những câu rất gần gũi.

Anh… vì cô ư?

Qua lần chiến tranh lạnh này, cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ nữa.

Nếu thật sự quan tâm cô, sao anh đành lòng không gọi cho cô một cuộc điện thoại bao nhiêu lâu như vậy? Rõ ràng biết con gái hay nói không là có, rõ ràng biết cô đang ghen, anh chỉ luôn đứng ở vị trí lạnh nhạt, chưa bao giờ nói lời ngọt ngào với cô.

Thật ra cô cũng không nhất định cứ phải nghe mấy lời thề thốt sến súa, chỉ cần có thể để cô cảm nhận được sự quan tâm của anh là được.

“Nên ạ.” Thái độ của Lục Bắc Thần rất điềm đạm, đúng mực: “Nhân viên trong phòng thực nghiệm trước nay đều có phúc lợi tốt, mấy thứ này không đáng là bao. Cố Sơ rất thông minh, cũng giúp đỡ được con không ít trong công việc, quà cáp có quý giá hơn nữa cũng không bằng những cống hiến của cô ấy.”

Sầm Vân há hốc mồm, rồi quay đầu nhìn mấy túi quà và quần áo kia, cười có phần thiếu tự nhiên. Bà ngẫm nghĩ rồi nói: “À… tôi vẫn không thể nhận được, Tiểu Sơ thể hiện tốt trong công việc là bổn phận của nó.”

Nghe thấy câu này, Cố Sơ ít nhiều cảm thấy bất ngờ. Dì là một người không có sức đề kháng với đồ hàng hiệu, giống như những chiếc túi mà thường ngày dì hay đeo, rõ ràng biết chỉ là hàng nhái cao cấp cũng không chê, há chẳng phải vì sĩ diện? Bây giờ những món đồ quý giá nhường này đang bày trước mặt dì, thế mà dì lại nghĩ đủ mọi cách để chối từ, không giống tác phong thường ngày của dì lắm.

Cô thầm phân tích trong lòng, rồi nhanh chóng đưa ra được kết luận: Dì không muốn nhận tiền của người ta, càng không muốn giúp người ta có thể diện. Nói một cách rõ ràng hơn thì chắc chắn dì không định để cô tiếp tục làm trợ lý của Lục Bắc Thần nữa nên mới không thể nhận quà của anh.

Nghĩ tới đây, lòng Cố Sơ có chút nặng nề.

Lục Bắc Thần vẫn kiên nhẫn nói: “Quà là con tặng dì, thứ đã tặng rồi thì không có chuyện lấy về. Đương nhiên, nếu dì không thích có thể tự xử lý.”

Ý của anh chính là mấy thứ ngổn ngang kia thuộc về dì, dì thích tặng ai thì tặng, cho dù đem vứt cũng không liên quan tới anh.

Cố Sơ hiểu ý anh mà Sầm Vân càng hiểu ý anh, thấy chỗ quà này không thể không nhận, dì bèn nói: “Aiyo, những món quà quý giá thế này sao tôi lại không thích được.”

“Thế thì tốt ạ.” Nụ cười trên gương mặt Lục Bắc Thần nhẹ nhàng, khiến người ta dễ chịu như được tắm gió xuân.

Cố Sơ thở dài. Lục Bắc Thần đúng là giỏi nắm bắt điểm yếu của người khác. Quần áo với túi xách đắt thế này, là ai cũng không nỡ đem tặng cho người khác, có thể nhận ra dì thật sự thích mấy món quà của anh.

“Hôm nay là Trung thu, cậu ở lại đây đón tết đi. Công việc làm mãi cũng không hết đâu mà.” Sầm Vân chủ động đưa ra lời mời.

Cố Sơ nhìn Lục Bắc Thần.

Anh không nhìn cô mà trả lời Sầm Vân một cách ôn hòa: “Vâng.”

Một chữ ‘vâng’ đã khiến trái tim Cố Sơ đập rộn ràng.

“Ô hay, con còn đứng đây làm cái gì?” Lần này Sầm Vân chuyển trọng tâm về phía cô, vỗ đùi cái đét: “Mấy giờ rồi còn chưa đến khách sạn? Mau đi đi, dì cũng tranh thủ nói chuyện với sếp của con.”

Cố Sơ ngây ra, hết nhìn Lục Bắc Thần lại nhìn Sầm Vân, mãi một lúc sau cô mới nói: “Dì ơi, con vẫn phải đi ạ?”

“Đương nhiên là phải đi rồi, có thể cùng hẹn được ai đứa xuất sắc như thế con tưởng dễ dàng sao? Đừng tưởng sếp con tới đây rồi là con trốn được. Sếp con tới là lịch sự thăm hỏi gia đình, là sự quan tâm của lãnh đạo, đâu có phải bàn chuyện công việc với con. Con viện cớ gì mà không đi?” Sầm Vân nói rõ ràng mạch lạc.

“Nhưng mà…” Cố Sơ nhất thời á khẩu.

Lục Bắc Thần đang ở đây, cô lại phải đi xem mặt?

Cô len lén ngước lên quét mắt về phía anh, thấy nét mặt của anh không chút xao động, vẫn cứ từ tốn, trong lòng chợt dâng lên một dư vị không thể nói thành lời. Rồi cô lại nghĩ, có lẽ là anh vốn không biết dì bắt cô đi làm việc gì. Nghĩ vậy, cô hỏi dì: “Chị họ đã không phải đi xem mặt rồi, sao con phải đi ạ?”

Dứt lời cô lại nhìn Lục Bắc Thần.

Vậy mà anh vẫn ung dung, thong dong, chậm rãi thưởng thức trà, dường như ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng hề quan tâm tới hai tiếng ‘xem mặt’.

Lòng cô chợt trầm xuống.

Anh đến là để giảng hòa với cô ư? Hay là muốn nói chuyện rõ ràng với cô rồi đường ai nấy đi?

“Có gì mà con không thể đi? Chuyện của chị họ con tối nay dì con phải hỏi cho ra ngọn ra ngành. Nhưng Thịnh Thiên Vỹ ở đó dì cũng không tiện ép chị con đi xem mặt, thế nên dì đã sắp xếp lại cho con rồi, con không cần đồng thời gặp mặt hai người.” Sầm Vân nói.

Cố Sơ vừa định thở phào một hơi thì lại nghe thấy Sầm Vân bổ sung: “Mười giờ gặp anh bác sỹ, mười một giờ gặp anh luật sư.”

“Dạ?” Cô bỗng cảm thấy trước mắt đen thui, suýt nữa thì ngất xỉu.

“Dì nghĩ rồi, vị bác sỹ kia tuy rằng có tiếng nói chung với con, nhưng vị luật sư hợp với con hơn. Lỡ như chuyện của nhà họ Cố sau này có đầu mối gì, cậu ấy cũng có thể giúp được con, đúng không?” Sầm Vân nói rất nghiêm túc.

Cố Sơ chực khóc, lại quay qua Lục Bắc Thần.

Mà lần này Lục Bắc Thần cũng ngước mắt lên nhìn cô, sâu trong đáy mắt dường như có một nụ cười nhưng nếu nhìn kỹ lại không nắm bắt được. Tâm tư của anh khó đoán, nhất thời khiến cô không thể lý giải.

“Nhưng… con không thể bỏ mặc sếp ở lại đây chứ?” Cô quyết định lấy anh ra làm bia đỡ đạn.

Ai dè Sầm Vân ăn nói rất tài: “Sếp con đã có dì tiếp, con còn lo cái gì? Với lại con phải đi thì dì mới nói chuyện làm việc của con một cách nghiêm túc được, nếu không giờ con ở ngoài rốt cuộc làm ăn ra sao làm sao dì biết? Mà con cứ đứng đực ở đây, làm sao sếp con dám nói?”

Một lý do hùng hồn biết bao. Nếu Lục Bắc Thần chỉ đơn thuần là cấp trên của cô, lý do này hoàn toàn có thể thuyết phục anh.

Cố Sơ cuộn chặt tay lại, lòng bàn tay rướm mồ hôi, mồ hôi lại thấm vào vết thương còn chưa khép miệng, những cơn đau nhói bắt đầu nhảy nhót.

Sầm Vân quay về phía Lục Bắc Thần, sợ anh không hiểu liền giải thích: “Là thế này, tôi biết Tiểu Sơ Trung thu này về nhà nên hẹn cho nó mấy đối tượng xem mặt. Nó cũng chẳng còn bé bỏng gì nữa, bình thường bản thân lại không để tâm tới chuyện này, thế nên phải để người làm dì này lo lắng. Hết cách thôi, bố mẹ nó mất sớm, chẳng phải chỉ còn tôi lo cho nó và Tư Tư sao? Cậu tuyệt đối đừng để ý nhé, tôi không biết là hôm nay cậu tới. Nhưng mà không sao, nó cùng lắm chỉ ăn bữa cơm rồi về thôi, tới lúc đó cậu có công việc gì cần giao cũng vẫn kịp. Với lại cậu là lãnh đạo, thấy cấp dưới của mình có mối lương duyên tốt đẹp cũng là chuyện vui mà.”

Cố Sơ nghe xong, tim chợt đập thịch một tiếng.

Theo lý mà nói, những lời này không thích hợp nói trước mặt lãnh đạo cho lắm, nếu dì thật sự coi anh là sếp của cô. Sao cô nghe như có ý cố tình? Lẽ nào dì đã nhận ra chuyện gì, thế nên cố ý dùng mấy lời này để gián tiếp biểu đạt ý của mình? Dì muốn nói với Lục Bắc Thần, chuyện lớn cả đời cô do dì quyết định. Trong mắt dì, Lục Bắc Thần chỉ là sếp, vĩnh viễn không thể có quan hệ nào khác với cô?

Lục Bắc Thần trước nay nhanh nhạy, có lẽ hiểu được ý của dì chăng?

Cô bỗng chờ đợi phản ứng của anh, tim như vọt lên tận cổ họng.

Sau khi nghe Sầm Vân nói xong, khóe môi Lục Bắc Thần hơi rướn lên, giọng điệu vẫn rất bình thản: “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây là lẽ đương nhiên ạ.”

Câu nói ấy giống như một bình cứu hỏa làm Cố Sơ giá lạnh, khiến ngọn lửa đang hừng hực bùng lên trong ngực cô cứ thế tàn lụi. Con tim rớt xuống, rớt không ngừng, chìm vào một vực thẳm mênh mông không đáy. Quả nhiên, anh chưa từng để ý.

Rõ ràng biết cô đi xem mặt vậy mà vẫn hờ hững như thế. Tại cô suy nghĩ quá nhiều, một chút mong đợi nhỏ nhoi trong lòng cũng hoàn toàn tan biến.

Cô đi xem mặt, anh mặc kệ…

Suy nghĩ ấy chỉ cần vọt lên não bộ là trái tim và lòng bàn tay lại đau đến bỏng rát.

“Nhìn xem, vẫn là sếp của con thấu tình đạt lý, lớn hơn cô nhóc này mấy tuổi thì đứng cao hơn, nhìn xa hơn.” Sầm Vân dường như rất hài lòng về thái độ của Lục Bắc Thần, lại thúc giục Cố Sơ: “Mau đi đi.”

Cô ra sức cắn môi, không muốn để nước mắt trào ra.

“Bắc Thần à, cậu ở lại đây nói chuyện với tôi nhé, không ngại chứ?” Sầm Vân cười tươi hỏi anh.

Lục Bắc Thần mỉm cười: “Vâng.”

Cố Sơ không nghe nổi nữa, nắm chặt tay lại, quay người bỏ đi…

***

Căn phòng khách sạn.

Hứa Đồng rõ ràng có chút sốt ruột, hai tay khoanh trước ngực, đi đi lại lại.

So với cô, Thịnh Thiên Vỹ vô cùng nhàn nhã, đứng trước gương, so sánh hai chiếc sơ mi trái phải, anh quả thực đã mang theo không ít quần áo. Thấy Hứa Đồng cứ đi qua đi lại, anh cười nói: “Này, anh nên mặc sơ mi trắng hay sơ mi xám?”

Hứa Đồng dừng bước, nhìn anh: “Làm gì?”

“Tối nay tới nhà em ăn cơm.” Thịnh Thiên Vỹ trả lời rất tự nhiên, một tay cầm chiếc sơ mi màu xám nhạt, tay kia kết hợp với một chiếc áo vest đen, quay mặt về phía cô, bước về phía trước: “Hai bộ này kết hợp cũng được chứ hả?”

Hứa Đồng há hốc mồm, rất lâu sau mới nói: “Anh định đi thật à?”

“Bác gái có thịnh tình mời tới, dĩ nhiên anh phải trịnh trọng xuất hiện rồi.” Nét mặt Thịnh Thiên Vỹ tươi rói: “Bình thường em phối màu rất đẹp, xem giúp anh đi.”

Hứa Đồng nghe xong, rảo bước đi tới trước mặt anh, thẳng thừng giật lấy quần áo trong tay anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Mục đích của anh còn chưa rõ ràng ư?” Thịnh Thiên Vỹ làm bộ kinh ngạc, nhún vai: “Cả thế giới này đều biết anh đang theo đuổi em, nói chính xác hơn là tất cả mọi người đều biết bây giờ em là bạn gái của anh.”

Một Hứa Đồng trước nay luôn bình tĩnh giờ gần như phát điên.

“Đó là lời bịa đặt do anh tung ra.” Cô nghiến răng nghiến lợi.

Thịnh Thiên Vỹ cười: “Anh chưa bao giờ phủ nhận chuyện này. Chuyện đó đúng là do anh nói, nhưng phải sửa lại một chút, đó không gọi là bịa đặt. Anh thật lòng thích em, thật sự muốn em làm bạn gái của anh. Nhưng hết cách thôi, em luôn tránh xa anh, luôn bày ra bộ dạng nhân viên đứng trước sếp chỉ nói công việc, anh đành ra hạ sách đó.”

“Anh cũng biết là hạ sách cơ đấy.”

“Cách không phân biệt tốt xấu, hữu ích là được.” Thịnh Thiên Vỹ cực kỳ vô lại.

Hứa Đồng cố gắng kiềm chế, khó khăn lắm mới đè nén được phẫn nộ, khi nói tiếp đã hết sức bình tĩnh: “Tổng giám đốc Thịnh, thật ra anh nên hiểu rõ chuyện giữa những người trưởng thành với nhau, nhất là mấy loại chuyện đó thì càng không nên coi là thật. Anh tưởng giờ là thời cổ đại đấy à? Anh hôn tôi một cái là phải chịu trách nhiệm? Không cần thiết.”

“Em hiểu lầm rồi, là anh muốn chịu trách nhiệm với em nên mới hôn em.” Thịnh Thiên Vỹ tỏ ra vô tội: “Em đảo lộn trật tự rồi.”

“Đủ rồi!” Hứa Đồng sắp phát rồ tới nơi: “Tóm lại, tối nay anh không được tới nhà tôi.”

“Vì sao?” Thịnh Thiên Vỹ khó hiểu.

“Anh mà tới mẹ tôi sẽ hiểu lầm.” Hứa Đồng nói.

Thịnh Thiên Vỹ cười: “Thế nên anh mới phải tới giải thích rõ ràng.”

“Khỏi cần.” Hứa Đồng vội vã nói: “Anh không tới là mẹ tôi tự động hiểu ra.”

Thịnh Thiên Vỹ làm bộ suy ngẫm, lát sau lắc đầu: “Không được, anh vẫn phải đến.”

“Vì sao?”

“Anh đã nói rồi thì phải thực hiện chứ? Nếu không người ta sẽ coi thường anh?”

Hứa Đồng sắp nổ tung đầu, cuối cùng cô gần như van xin: “Tổng giám đốc Thịnh, coi như tôi xin anh có được không? Thật sự anh đừng trêu đùa tôi như vậy nữa.”

“Anh hoàn toàn nghiêm túc.” Thịnh Thiên Vỹ thở dài.

Hứa Đồng nhìn về phía anh: “Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu anh, hai người yêu nhau thì phải có sự thấu hiểu đối phương chứ. Anh nhìn tôi và anh bây giờ đi, giống yêu nhau sao?”

Thịnh Thiên Vỹ giơ tay chỉnh cà vạt, nhìn cô: “Anh, Thịnh Thiên Vỹ, chủ tịch tập đoàn Viễn Thăng, trên còn mẹ, dưới không có em trai em gái, là con trai duy nhất trong nhà, năm nay 32 tuổi, chưa kết hôn. Bình thường thích những môn thể thao như bóng bánh, cưỡi ngựa, thi thoảng cũng đánh cờ gì gì đó, không có sở thích gì xấu. Trong bốn chữ ‘ăn, uống, gái, bạc’ thì dính chữ ‘uống’, nhưng tửu lượng cũng khá, chưa có trường hợp nào uống say ẩu đả.” Nói tới đây, anh hơi ngừng lại: “Những chuyện khác, em muốn tìm hiểu gì, cứ hỏi.”

Hứa Đồng líu lưỡi cứng họng.

“Không hỏi hả?” Thịnh Thiên Vỹ nhướng mày: “Vậy được, không hỏi tức là không còn vấn đề gì. Mau chọn quần áo giúp anh đi, tối nay mặc bộ nào sẽ để lại ấn tượng với bác gái?”

Hứa Đồng ôm đầu, cuộn người ngồi thẳng xuống sofa, không nói nữa.

Đau đầu!

Đau đầu chết đi được!

***

Bên này, tại nhà Sầm Vân lại là một cảnh tượng khác.

Sau khi Cố Sơ rời khỏi, Sầm Vân thêm trà mới cho Lục Bắc Thần, thái độ tuy rằng vẫn vui vẻ như trước nhưng khi lên tiếng giọng đã có chút cảm thán.

“Liệu cậu có cảm thấy tôi quá nghiêm khắc với Tiểu Sơ không?”

Lục Bắc Thần rất thông minh, anh biết Sầm Vân để mình anh ở lại không chỉ đơn thuần là trò chuyện tâm sự, nhưng anh vẫn mỉm cười, không biểu lộ ra nét mặt. “Dạ không, dì là bề trên, nghiêm khắc với cô ấy là chuyện nên làm.”

“Cậu nghĩ được vậy là tốt rồi. Tôi ấy à, bao nhiêu năm nay làm người xấu trước mặt nó quen rồi.” Sầm Vân cười có vẻ bất lực: “Cứ lấy ví dụ như chuyện xem mặt này, tôi biết nó có dự định của nó, nhưng mà tôi không thể để mặc nó được. Con gái ấy mà giỏi giang chẳng bằng có tấm chồng tốt. Một thằng bé xuất sắc như thế, tướng tá cao ráo, nghề nghiệp đàng hoàng, một bác sỹ, một luật sư, mang ra ngoài địa vị xã hội cao biết chừng nào. Tôi là muốn tốt cho nó, sau này nó sống ổn định rồi, cảm ơn tôi còn chẳng kịp ấy.”

Lục Bắc Thần khẽ nhấp một ngụm trà, không biết anh đang vui hay buồn. Anh ngừng một lát rồi lên tiếng: “Sơ Sơ tuổi còn nhỏ, mặc dù hai năm nay đã trải qua không ít chuyện nhưng được chiều từ nhỏ đã quen, tâm tính dẫu sao vẫn còn là một đứa trẻ. Dì có thể suy nghĩ mọi chuyện chu toàn cho cô ấy là phúc của cô ấy.”

Sầm Vân dĩ nhiên nghe được xưng hô thân thiết của anh, đáy mắt ngẩn ra trong giây lát nhưng bà cũng tươi cười ngay, gật đầu nói: “Nếu không sao người ta lại tin tưởng cậu, nói câu nào câu đấy đều đúng trọng tâm. Cậu đừng tưởng Tiểu Sơ nhà tôi trải nhiều truyện đâu, đa phần vẫn còn hồ đồ lắm. Với cả con bé ấy bướng, có lúc ăn nói khiến người ta tức điên.”

“Điểm này… con công nhận.” Lục Bắc Thần khẽ cười.

Sầm Vân lập tức vỗ đùi: “Cậu xem, cậu xem, tôi nói cái gì là trúng cái đó. Cái tính của Tiểu Sơ là không được cấp trên yêu quý đâu, quá thẳng thắn quá ương bướng là không tốt. Lúc làm việc nó gây ra không ít phiền phức phải không? Có phải nó làm việc với đồng nghiệp không vui vẻ không?”

“Dì lo quá rồi, các đồng nghiệp rất quý cô ấy.” Lục Bắc Thần bình tĩnh nói: “Còn con… thì cần cô ấy ở bên cạnh.”

Sầm Vân chợt hồi hộp, lúc này mới ngầm quan sát chàng trai trước mặt. Trông cậu ta có vẻ nhẹ nhàng điềm đạm, ngoài mặt luôn hùa theo những gì bà nói nhưng thực chất mạnh mẽ, thông minh, khiến người ta vô thức bị rơi vào cái bẫy cậu ta gài mà lúc nào không biết, khi phát hiện ra thì đã muộn. Giống như lúc này đây, cậu ta đã nói rõ ràng cho bà biết Cố Sơ cần phải ở bên cạnh cậu ta.

Bà là người đã có tuổi, từ ngữ điệu có thể nghe ra manh mối, hơn nữa cậu ta chủ động tới nhà, mục đích có gì khác Thịnh Thiên Vỹ đây?

Nhưng Sầm Vân cũng là người tinh ranh, đối mặt với một thanh niên nội hàm lại cực kỳ sáng suốt như vậy, việc bà có thể làm được là không nói quá rõ ràng, nếu không một khi cậu ta nhắm trúng tim đen, có những chuyện không thể vẹn tròn được nữa.

Trầm mặc giây lát, khi nói tiếp bà thở dài: “Theo lý mà nói, Tiểu Sơ ở bên chỗ cậu phát triển là rất tốt, tôi nên yên tâm mới phải, nhưng cậu đừng trách dì đây ích kỷ, thật ra dì muốn giữ cậu lại là có mục đích, chính là muốn nói về công việc của Tiểu Sơ.”

Lục Bắc Thần cười nhẹ nhàng: “Không sao ạ, dì có gì cứ nói thẳng, đừng ngại.”

“Thời buổi này tìm được một công việc ổn định lại được lãnh đạo trọng dụng không dễ dàng, tôi cũng mong Tiểu Sơ tiếp tục có cơ hội phát triển ở một cương vị nào đó.” Sầm Vân rải đường trước sau đó chuyển chủ đề: “Nhưng cậu cũng biết đấy, chúng ta đang ở Trung Quốc, cái ngành pháp y này vẫn còn khiến người ta kiêng dè. Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý xem thường đâu. Tôi biết ở nước ngoài ngành này rất được mọi người tôn trọng.”

Bà dùng ba chữ ‘ở nước ngoài’, ngầm nói với anh rằng, ở Trung Quốc không như vậy.

Lục Bắc Thần điềm nhiên nói: “Dì nói phải.”

Sầm Vân hắng giọng: “Tiểu Sơ hôm nay cho dù xem mặt không thành nhưng rồi cũng phải chồng con chứ? Cậu xem, nếu nó còn tiếp tục làm cái ngành này, ngày nào cũng tiếp xúc với xác chết thì làm sao có bạn trai được? Người ta vừa nghe là trốn còn chẳng kịp nữa là, làm gì có khả năng tiếp xúc mà tìm hiểu. Thế nên Bắc Thần à, hôm nay cậu gọi tôi một tiếng ‘dì’, thì dì cũng không khách khí với cậu nữa. Tôi định để Tiểu Sơ quay về Quỳnh Châu phát triển, không lên Thượng Hải nữa. Thành phố đó dù sao cũng quá lớn, con gái vẫn nên ở bên cạnh người thân là hơn, cậu nói có đúng không?”

Nói cả một đoạn dài như vậy, mục đích của bà chính là muốn cậu ta thuận theo mình. Chỉ cần cậu ta gật đầu nói phải, thì bà chắc chắn sẽ không cho cậu ta bất kỳ cơ hội phản bác nào nữa. Bà không tin, với tài ăn nói của mình lại không nói lại được cậu ta?

Tiếc rằng, nước cờ này Sầm Vân đã đi sai. Bà quên mất đối phương thực chất là một người không dễ kiểm soát. Bà chỉ nhìn thấy Lục Bắc Thần nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay lên mặt bàn, miệng tuy mỉm cười nhưng lại nói một câu: “Xin lỗi dì, Sơ Sơ bắt buộc phải cùng con quay về Thượng Hải.”

Gì cơ?

Sầm Vân sững sờ.

Rất lâu sau, bà mới hoàn hồn trở lại: “Cậu… Việc này…”

“Con xin lỗi.” Lục Bắc Thần đứng dậy, nho nhã lịch thiệp thực chất đã nắm quyền chủ động: “Ngoài ra, cảm ơn lời mời của dì. Con sẽ tới dự bữa cơm gia đình tối nay đúng giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.