Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 313: Chương 313: Thanh Đăng, Thanh Đăng




Hứa Đồng không ngờ anh lại nói ra cái tên ‘Mục Thanh Đăng’, chợt sững người. Thịnh Thiên Vỹ khẽ thở dài, rất lâu sau lại nói: “Hợp đồng trong tay Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều cả nhìn tôi còn chưa từng, nhưng chữ ký bên dưới đích thực là của tôi. Thế nên nghĩ đi nghĩ lại, người có thể ký được tên tôi giống như vậy chỉ có Mục Thanh Đăng.”

“Tôi… không hiểu.” Với tư cách là trợ lý đầu tiên, Mục Thanh Đăng tuyệt đối có cơ hội mô phỏng chữ ký Thịnh Thiên Vỹ. Phàm là những trợ lý bên cạnh sếp, nhìn thấy chữ ký của sếp còn nhiều hơn các quản lý cấp cao khác, nhưng cứ cho là vậy cũng không thể nói rằng có thể mô phỏng giống y như đúc, thậm chí cả chuyên gia cũng không phân biệt được. Điều càng khiến Hứa Đồng khó hiểu là Thịnh Thiên Vỹ lại biết chuyện này!

Một ông chủ biết được một người trợ lý có thể bắt chước được chữ ký của mình tới mức không thể phân biệt, không những không đuổi việc mà còn để mặc, việc này vốn đã không hợp logic. Trừ phi Thịnh Thiên Vỹ là kẻ ‘bùn đất không trát được tường’, hoặc là con ông cháu cha không có tài cán gì, vậy thì khi có một người trợ lý giỏi giang lại tin tưởng được, giúp đỡ anh trong việc xử lý tài liệu thì còn chấp nhận được, mặc dù đây là một hành vi cực kỳ tệ hại. Nhưng rõ ràng suy đoán sau đó không phù hợp với Thịnh Thiên Vỹ, vì anh có một người mẹ mạnh mẽ là Tưởng Lăng. Một người phụ nữ có đủ khả năng chống đỡ cả tập đoàn Viễn Thăng sao có thể để mặc cho một người trợ lý vượt quá chức phận? Thêm nữa trước nay trên thương trường Thịnh Thiên Vỹ cũng không phải ‘trái hồng nát’. Tính cách của anh cương trực rắn rỏi, dĩ nhiên không phải một con trâu què.

Thịnh Thiên Vỹ là người thông minh, đương nhiên có thể nhận ra nét nghi hoặc trong ánh mắt Hứa Đồng. Biểu cảm của anh có phần nặng nề. Một lúc lâu sau, anh châm một điếu thuốc, đầu lọc đỏ rực yên lặng cháy giữa kẽ ngón tay, bầu không khí trầm mặc nhẹ nhàng di động, khiến giữa họ có phần bí bách. Tới khi điếu thuốc đã cháy quá nửa, Thịnh Thiên Vỹ mới nói: “Khả năng bắt chước của Mục Thanh Đăng rất giỏi, bình thường thích nhất là học cách viết chữ của người khác, nhất là mô phỏng chữ ký của tôi.” Nói tới đây, anh ngừng một lát rồi tiếp lời: “Mà tôi biết sở thích này của Mục Thanh Đăng, còn biết rất rõ.”

Hứa Đồng khẽ nhíu mày, ánh mắt càng thêm nghi hoặc. Anh biết? Nếu đã biết sao còn cho phép cô ấy ở bên làm trợ lý? Một cấp trên có thể dung túng cho cấp dưới của mình đến mức độ này, chỉ có thể là… Nghĩ tới một khả năng, hơn nữa còn bị khả năng này làm đau thần kinh, Hứa Đồng ngẩng phắt lên nhìn anh. Thịnh Thiên Vỹ bình tĩnh đối mặt với cô, dường như cũng đã nhìn thấu những suy đoán trong lòng cô, bèn cho cô một đáp án chắc chắn.

“Phải, tôi và cô ấy từng yêu nhau.”

Hứa Đồng chỉ cảm thấy lồng ngực bị vật cùn gì đó đâm mạnh, đau đớn khó chịu, ngoài mặt không cảm thấy gì nhưng cõi lòng lại tổn thương, máu chảy đầm đìa. Không hiểu sao cô lại có chút oán hận sự thẳng thắn này của anh. Anh dùng từ ‘yêu nhau’ để hình dung mối quan hệ giữa mình và Mục Thanh Đăng, vậy tức là không phải chỉ có Mục Thanh Đăng đơn phương. Anh từng động lòng với Mục Thanh Đăng, nếu không sẽ không cho phép cô ấy có cơ hội bắt chước chữ ký của mình. Có lẽ lúc đó Thịnh Thiên Vỹ chỉ cho rằng đó là hành động giữa những người đang yêu, còn vượt trên cả quan hệ cấp trên và cấp dưới.

Vậy bây giờ anh ấy còn yêu hay không?

“Cảnh sát hoàn toàn không biết chuyện này, đúng không?” Cô cất giọng khô khốc.

“Hứa Đồng…” Thịnh Thiên Vỹ thầm gọi tên cô: “Tôi biết em đang nghĩ gì, thực tế chuyện Mục Thanh Đăng chỉ do tôi suy đoán, tôi không thể chắc chắn một trăm phần trăm là cô ấy. Dù sao thì cô ấy cũng đã lấy chồng rồi, sao còn có thể ký tên của tôi.”

“Nếu hai người yêu nhau như vậy, sao cô ấy còn lấy người khác?” Hứa Đồng chua xót hỏi.

Thịnh Thiên Vỹ thở dài: “Kể ra thì rất dài.”

Hứa Đồng cụp mắt xuống, khẽ nói: “Nếu anh không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng anh.”

“Không, việc đã tới nước này tôi không muốn giấu giếm em việc gì nữa.” Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô, giọng điệu quả quyết. “Trước đây em nói có nhìn thấy một bà lão ở nhà cũ của Thẩm Cường, phải không?”

Hứa Đồng gật đầu.

“Tôi tưởng là ảo giác của em vì chủ hộ sống đối diện nhà Thẩm Cường đã dọn đi lâu rồi.” Thịnh Thiên Vỹ gạt tàn thuốc: “Nhưng về sau tôi nhìn thấy hình ảnh ghép lại mới biết lúc đó em không bị ảo giác.”

Hứa Đồng sững người: “Anh quen bà ấy?”

Thịnh Thiên Vỹ gật đầu.

“… Bà ấy không phải là Mục Thanh Đăng đấy chứ?” Nói xong câu này Hứa Đồng lại cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi bạo dạn. Có thể yêu Thịnh Thiên Vỹ ắt phải là một cô gái xinh đẹp như hoa, tuổi tác kém hoặc tương đương anh. Bà lão đó sao có thể là Mục Thanh Đăng?

Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu.

Hứa Đồng vốn dĩ cũng cảm thấy câu này hỏi hơi thừa, thế nên thấy anh phủ nhận cô cũng không kinh ngạc mà hỏi: “Vậy… bà ấy là ai?”

“Bà ấy tên là Quách Hương Vân.” Thịnh Thiên Vỹ nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Là… người giúp việc trước đây tại nhà họ Thịnh, cũng là mẹ của Mục Thanh Đăng.”

Hứa Đồng sửng sốt: “Chuyện này… rốt cuộc là thế nào?”

Thịnh Thiên Vỹ dập tắt đầu lọc rồi uống cạn bát canh giải rượu. Gừng sống trong bát canh làm cay cổ họng anh. Những chuyện đã qua cũng từng cảnh, từng cảnh lướt nhanh qua đầu óc.



Quách Hương Vân là người giúp việc có thâm niên lâu nhất làm trong nhà họ Thịnh. Nói là người giúp việc, kỳ thực về sau khi người làm trong nhà càng lúc càng đông, Quách Hương Vân cũng trở thành quản gia. Bà ấy đã làm việc trong gia đình từ khi Thịnh Thiên Vỹ hiểu chuyện, có thể nói là đã chứng kiến anh khôn lớn trưởng thành. Anh là con một, lại là người thừa kế duy nhất, thế nên bố mẹ cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng Quách Hương Vân lại rất tốt với anh, hết lòng chăm sóc và thương yêu. Những khi buồn hay có nỗi khổ trong lòng, anh đều tới kể lể với Quách Hương Vân. Có thể nói, lúc nhỏ tình cảm của anh dành cho bà ấy vượt qua cả bố mẹ.

Đương nhiên, Quách Hương Vân cũng có con ruột của mình, bà ấy có một cô con gái tên là Mục Thanh Đăng. Nghe mẹ anh kể, Quách Hương Vân là một người phụ nữ rất đáng thương, sinh ra ở một vùng núi nhỏ đặc biệt hẻo lánh ở Hiệp Cam lại không gặp được người tốt, chồng không những rượu chè mà còn là một con nghiện cờ bạc, uống say vào là chơi, chơi thua thì về nhà đập đồ ép bà ấy lấy tiền trả nợ. Cuối cùng đến một ngày chồng bà ấy có suy nghĩ bán Tiểu Thanh Đăng đi lấy tiền trả nợ, Quách Hương Vân quá sợ hãi đã dẫn con bỏ chạy. Cứ như vậy, Quách Hương Vân làm thêm dọc đường rồi tới được nhà họ Thịnh. Năm đó Thịnh Thiên Vỹ hai tuổi, Mục Thanh Đăng một tuổi.

Có thể nói, Thịnh Thiên Vỹ và Mục Thanh Đăng cùng lớn lên dưới một mái nhà. Quách Hương Vân chân tay nhanh nhẹn, quán xuyến nhà họ Thịnh từ trên xuống dưới rất thỏa đáng. Tưởng Lăng rất yêu quý bà ấy nên giữ bà ấy ở lại trong nhà họ Thịnh, rồi thuyết phục bố anh tìm cho Mục Thanh Đăng một ngôi trường tốt, mục đích là muốn Quách Hương Vân yên tâm ở lại nhà họ Thịnh làm việc. Thế nên từ nhỏ Mục Thanh Đăng đã được nhận một sự giáo dục rất tốt.

Quan hệ giữa hai người họ cũng rất thân thiết. Mục Thanh Đăng là một cô gái điềm đạm, dịu dàng, tính cách hướng nội, mặc dù không đến nỗi xinh đẹp mỹ miều nhưng cái miệng hoa đào quả thực hấp dẫn người khác. Chỉ có điều thành tích học tập của cô không tốt lắm, chỉ học được một trường đại học bình thường, sau khi tốt nghiệp, xuất phát từ tình cảm, bố của Thịnh Thiên Vỹ lại tuyển cô vào công ty.

Ban đầu Mục Thanh Đăng là thư ký của bố anh, bình thường chỉ làm công việc hành chính, cũng không tiếp xúc với quá nhiều công việc quan trọng. Sau khi Thịnh Thiên Vỹ vào công ty, bố anh bèn điều Mục Thanh Đăng tới làm dưới quyền quản lý của Thịnh Thiên Vỹ.

Hai người tuổi tác tương đương lại lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá đáng. Lúc đó Thịnh Thiên Vỹ trẻ trung hừng hực, lại còn là cậu chủ của nhà họ Thịnh, những cô gái thích anh dĩ nhiên không ít, gầy béo cao thấp đều có đủ cả nhưng anh lại chỉ chú ý tới Mục Thanh Đăng. Nguyên nhân là vì Mục Thanh Đăng đều không giống các cô gái tỏ ra thân mật với anh. Cô không thích nói chuyện, phần nhiều là lắng nghe, anh thích sự dịu dàng ngoan ngoãn của cô.

Anh dạy cô biết rất nhiều chuyện công việc, dần dần khả năng làm việc của cô cũng được nâng lên. Vì ở lâu bên cạnh anh nên cô cũng rất giỏi bắt chước chữ ký của anh. Thịnh Thiên Vỹ thích cô nên cũng để mặc cho cô thoải mái, thậm chí còn tận tay chỉ dạy cô làm cách nào để bắt chước chữ ký của mình. Lần nào anh cũng chọc cho Mục Thanh Đăng cười khúc khích, nhìn thấy anh cười Thịnh Thiên Vỹ liền cảm thấy rất mãn nguyện.

Mục Thanh Đăng dĩ nhiên đã có lòng thầm hứa gả cho anh nhưng trước nay vẫn luôn gọi anh là ‘anh Thiên Vỹ’. Tới tận sau bữa tiệc sinh nhật khi Thịnh Thiên Vỹ vào công ty làm được một năm, anh kéo cô ra vườn hoa, hôn nhẹ lên má, cô mới biết thì ra Thịnh Thiên Vỹ cũng thích mình. Cứ như vậy, Thịnh Thiên Vỹ và Mục Thanh Đăng yêu nhau nhưng mối quan hệ này không công khai, chỉ diễn ra trong bí mật.

Cho tới một ngày, mối quan hệ của họ bị bố Thịnh Thiên Vỹ phát hiện ra. Bố anh vốn dĩ là một người cha nghiêm khắc, sau khi biết chuyện thì cực kỳ giận dữ, gọi Thịnh Thiên Vỹ tới phòng sách và hỏi anh có ý định cưới Mục Thanh Đăng hay không? Thịnh Thiên Vỹ lúc đó còn nhỏ tuổi, hoàn toàn chưa hề nghĩ tới chuyện kết hôn, bị bố hỏi như vậy, anh bèn sững sờ. Bố anh thấy vậy lại càng phẫn nộ, chất vấn anh đã chạm vào con gái nhà người ta hay chưa. Thịnh Thiên Vỹ lập tức thề rằng anh chưa từng. Anh đích thực thích Mục Thanh Đăng nhưng quãng thời gian yêu nhau anh cùng lắm chỉ nắm tay hay hôn mà thôi. Mục Thanh Đăng quá xấu hổ, anh không dám động chạm vào cô.

Bố bắt anh chia tay với Mục Thanh Đăng, Thịnh Thiên Vỹ dĩ nhiên không đồng ý, cãi nhau ầm ĩ với bố. Kết quả chuyện này bị cả Tưởng Lăng và Quách Hương Vân biết được. Sau khi biết chuyện, Tưởng Lăng không có quá nhiều phản ứng, chỉ khuyên chồng đừng tức giận quá mức, còn Quách Hương Vân thì lập tức tát cho Mục Thanh Đăng một cái rất mạnh, khóc lóc mắng cô không biết tốt xấu. Mục Thanh Đăng nức nở chạy ra ngoài, Thịnh Thiên Vỹ sợ cô xảy ra chuyện cũng đuổi theo.

Mục Thanh Đăng không muốn chia tay với Thịnh Thiên Vỹ, truy hỏi anh có thể cưới cô hay không. Thịnh Thiên Vỹ á khẩu vì anh không muốn kết hôn quá sớm. Mục Thanh Đăng mắng anh không có trách nhiệm, bèn chủ động đề nghị chia tay. Khi Thịnh Thiên Vỹ còn muốn níu kéo thì nhận được tin bố bỗng dưng ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện, anh để phải đi giải quyết việc của bố.

Bố anh bị tai biến mạch máu não phải nhập viện, được đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật nhưng đã không bao giờ quay ra được nữa. Vì chuyện này, Thịnh Thiên Vỹ bị đả kích nặng nề, bao năm nay vẫn còn chìm trong áy náy, cũng vì thế mà Tưởng Lăng oán trách anh rất nhiều năm. Sự ra đi của bố đã xác định cái kết cho anh và Mục Thanh Đăng. Về sau Mục Thanh Đăng đi lấy chồng, Quách Hương Vân cũng rời khỏi nhà họ Thịnh.

Sau khi kể xong câu chuyện quá khứ này, Thịnh Thiên Vỹ lại châm một điếu thuốc, rít sâu rồi nhả nhẹ nhàng, biểu cảm nặng nề. Hứa Đồng rất lâu không thể bình tĩnh lại. Cô biết rất ít những chuyện của Thịnh Thiên Vỹ, bây giờ vụ án này điểm nào cũng nhắm vào anh, bản thân cô cũng ba lần bốn lượt bị nghi ngờ, chỉ có điều không ngờ lại dính líu tới nhiều người và nhiều câu chuyện quá khứ như vậy.

“Sau khi rời khỏi nhà họ Thịnh, Quách Hương Vân đã đi đâu?” Cô hỏi.

Thịnh Thiên Vỹ đáp: “Có lẽ là đi cùng Mục Thanh Đăng.”

“Có lẽ?”

Thịnh Thiên Vỹ gật đầu: “Mục Thanh Đăng oán trách tôi vì tôi không thể cưới cô ấy, mà cái chết của bố lại có liên quan tới quan hệ giữa tôi và cô ấy thế nên cô ấy không muốn gặp mặt tôi, chỉ giao một lá đơn xin thôi việc. Về sau Quách Hương Vân có tới tìm tôi, nói Thanh Đăng đã kết hôn.”

“Cô ấy lấy ai anh không biết sao?”

“Theo như Quách Hương Vân nói thì có lẽ họ đã về quê, nghe nói Mục Thanh Đăng tìm một người ở quê nhà.”

Hứa Đồng cau mày: “Nếu đã cam tâm tình nguyện chia tay rồi lại cam tâm tình nguyện lấy một người khác thì sao còn xuất hiện chữ ký cô ấy giả mạo anh? Vì sao Quách Hương Vân lại xuất hiện ở nhà Thẩm Cường?”

Đây cũng là điều Thịnh Thiên Vỹ nghĩ không ra.

“Thế nên sau khi nhìn thấy bức hình tôi mới sửng sốt, Quách Hương Vân đáng nhẽ phải ở cùng với Mục Thanh Đăng mới phải.”

Hứa Đồng ngẫm nghĩ: “Bác gái có thể biết rõ chuyện này không?”

Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu: “Mẹ tôi mấy năm nay đều không hỏi chuyện công ty, cái chết của bố tôi lại khiến bà rất kỵ mẹ con Quách Hương Vân, thế nên nhất định sẽ không hỏi thăm tình hình của họ.”

Hứa Đồng chìm vào suy tư.

“Nhưng điều khiến tôi khó hiểu là Mục Thanh Đăng xin nghỉ việc vì lấy chồng. Sau khi cô ấy đi khỏi thì công ty bắt đầu xôn xao tin đồn nói là cô ấy mất tích, lại còn có kẻ lấy tên của cô ấy để giở trò, một chiếc đèn xanh cứ khiến người trong công ty từ trên xuống dưới hoang mang thấp thỏm. Mà trong khoảng thời gian đó Mi Thủ cũng bỏ Thẩm Cường để đi lấy chồng, có lẽ vì sợ bầu không khí trong công ty.”

Hứa Đồng kinh ngạc: “Ý của anh là trước Thẩm Cường đã có người lấy đèn xanh ra dọa người?”

Thịnh Thiên Vỹ gật đầu.

“Vậy còn rối gỗ là thì sao?”

Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu.

Sự việc rơi vào bế tắc.

“Tôi phải tới địa chỉ cũ đó xác nhận một chút.” Lúc sau, Thịnh Thiên Vỹ cất lời.

Hứa Đồng không cần suy nghĩ: “Tôi đi cùng anh.”

Thịnh Thiên Vỹ ngước mắt lên nhìn cô: “Em tin những gì tôi nói chứ?”

“Thế nên anh bắt buộc phải chứng minh cho tôi thấy anh trong sạch.” Hứa Đồng bình tĩnh trả lời.

Thịnh Thiên Vỹ mỉm cười, một cô gái rất thông minh.

“Ngoài ra, tôi còn phải gặp một người.” Thịnh Thiên Vỹ khẽ nói: “Đương nhiên nếu như em cũng muốn đi cùng. Điều kiện là chúng ta bắt buộc phải né tránh tai mắt của cảnh sát.”

“Anh muốn gặp ai?” Hứa Đồng hơi cảnh giác.

Thịnh Thiên Vỹ suy tư giây lát rồi nói: “Tiffany.”

“Tiffany?” Hứa Đồng ngạc nhiên: “Chẳng phải cô ấy đã phát điên, bị người nhà đưa đi rồi sao?”

“Nhưng Lục Bắc Thần vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cô ấy.”

Hứa Đồng nghe nói Lục Bắc Thần được người thân của Tiffany nhờ cậy, nhưng từ trước tới giờ cô đều cho rằng đó là cái cớ để Lục Bắc Thần điều tra Thịnh Thiên Vỹ. Cô ngẫm nghĩ, trong đầu lại lướt qua một suy nghĩ đáng sợ, cô nhìn về phía Thịnh Thiên Vỹ: “Lẽ nào cô ấy không phải được gia đình đưa đi?”

“Lúc đó cô ấy chỉ có một mình, tôi không hề biết cô ấy còn người nhà.” Thịnh Thiên Vỹ nhíu mày rất sâu, điếu thuốc im ắng cháy trên tay, để lại cả một đoạn tàn dài. “Cô ấy phát điên vì bị Thẩm Cường dọa, tôi cũng chỉ còn cách đưa cô ấy vào viện điều dưỡng.”

“Tức là bao năm nay cô ấy vẫn luôn ở trong viện điều dưỡng?” Hứa Đồng sửng sốt.

Thịnh Thiên Vỹ gật đầu một lần nữa: “Tôi cũng chỉ có thể làm vậy, tìm cho cô ấy một môi trường và một bác sỹ điều trị tốt nhất.”

“Bệnh tình của cô ấy…”

Thịnh Thiên Vỹ thở dài lắc đầu: “Rất không lạc quan.”



Trở về Thượng Hải lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Cố Sơ ‘quang minh chính đại’ bước vào vườn trường đại học A. Giờ thi là tám giờ sáng, cô đã đến nơi từ sớm, khi đi qua những cây ngọc lan ấy mới vừa qua bảy giờ. Bầu trời tháng mười xanh ngắt, con đường này vẫn luôn nhộn nhịp, cho dù là sáng sớm vẫn có thể bắt gặp những sinh viên đi chạy bộ. Cố Sơ không dám đứng ở đây quá lâu, sợ rằng quá nhiều ký ức sẽ làm ảnh hưởng tới việc phát huy của não bộ, cô vội vàng xuyên qua rừng cây đi về phía giảng đường.

Chỉ có điều không ngờ giám thị lần này lại là giáo sư Phương. Cô ấy là giáo sư đã có tuổi ở đại học A, chuyên dạy bộ môn giải phẫu học. Cố Sơ quen cô ấy, trước đây từng học tiết của cô ấy. Cô ấy đồng thời cũng từng dạy Lục Bắc Thâm, năm đó Bắc Thâm học giỏi nhất là môn giải phẫu. Giáo sư Phương vẫn còn nhớ cô, sau khi nhìn thấy cô cứ luôn miệng gọi cô là ‘tiểu nha đầu’. Vừa nghe thấy danh xưng này, Cố Sơ suýt rơi nước mắt, năm đó cô nhỏ tuổi nhất lớp, các thầy cô luôn thích gọi cô như vậy.

“Lúc giáo sư Lục tới làm thủ tục nhập học cho em, cô cũng đi ngang qua, cô còn tưởng là cậu nhóc Bắc Thâm đó chứ, thì ra là anh trai em ấy à.” Giáo sư Phương ở ngay trong trường, thấy Cố Sơ đến sớm bèn kéo cô lại trò chuyện. Cô ấy rất khéo chuyện, ngày nào cũng cười ha ha, các sinh viên đều rất yêu quý, thân thiết gọi cô ấy là ‘bà ngoại phòng giải phẫu’.

Cố Sơ tay ôm cốc nước nóng, cười nhẹ nhàng, không nói thêm gì.

“Cậu ấy thật sự không phải Bắc Thâm ư?” Giáo sư Phương rất tò mò.

“Giáo sư, anh ấy là Lục Bắc Thần.”

“Đúng là giống như hai giọt nước.” Giáo sư Phương cảm thán.

“Sinh đôi mà ạ.”

Giáo sư Phương là người đã có tuổi, người đã có tuổi thì hay thích hồi tưởng. Mặc dù cô ấy có khắp trò khắp mọi nơi nhưng ấn tượng Cố Sơ để lại vẫn khá sâu sắc, thế nên bắt đầu huyên thuyên không ngừng về những chuyện đã qua. Cố Sơ vốn không muốn nhớ lại nhưng hay bị từng câu chuyện trong lời kể của giáo sư Phương dẫn dắt. Cuối cùng, giáo sư Phương lại nhắc tới Lục Bắc Thâm, thở dài: “Cũng đúng, cũng đúng, cậu nhóc Bắc Thâm đó thích cười hơn anh trai mình nhiều.”

“Tại áp lực công việc của Bắc Thần lớn quá thôi ạ.” Cố Sơ đỡ lời cho Lục Bắc Thần.

“Nhắc tới công việc, cô chợt nhớ ra một chuyện.” Giáo sư Phương bê cốc trà lên, tao nhã uống một ngụm: “Viện pháp y của trường chúng ta năm nay tuyển rộng, em có biết chuyện này không?”

Cố Sơ lắc đầu.

“Là thế này, viện pháp y tuyển người cũng có nghĩa là phía nhà trường bên này đã coi trọng hơn tới lĩnh vực pháp y. Trước đây các thầy cô cũng có nghe tới danh tiếng của giáo sư Lục, chỉ hiềm nỗi cậu ấy ở nước ngoài lại cao giá, mời không nổi. Bây giờ cậu ấy ở trong nước, lại có mối quan hệ này với em, em xem xem có thể mời cậu ấy tới thỉnh giảng mấy tiết cho viện pháp y của chúng ta không?” Giáo sư Phương cười ha ha.

Cố Sơ đỏ mặt vì câu nói “lại có mối quan hệ này với em”. Cô hắng giọng: “Giáo sư, thật ra em và anh ấy… Em chỉ làm trợ lý cho anh ấy thôi. Dĩ nhiên nếu phía nhà trường có suy nghĩ này, em sẽ hỏi giúp.”

“Cô là người từng trải, tưởng cô không nhận ra hả?” Giáo sư Phương biết hết mọi chuyện. Dĩ nhiên, là chuyện của sinh viên, cô ấy cũng không vạch trần: “Nếu em có thể nói giúp thì quá tốt rồi.”

“Em sẽ cố gắng.” Cố Sơ không dám thay mặt Lục Bắc Thần đồng ý chuyện này. Lỡ như anh không đồng ý hoặc không có thời gian thì sao?

“À phải, Bắc Thâm ra sao rồi? Ra nước ngoài rồi phải không?”

Ngón tay Cố Sơ hơi đờ ra, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại. Rất lâu sau cô mới nói: “Anh ấy… qua đời rồi ạ.”

“Sao cơ?” Tay giáo sư Phương run lên, nước trà bắn cả ra ngoài.



7h50’, Cố Sơ ngồi đợi trong khu vực thi. Thi cùng với cô còn có mấy học sinh cũng bảo lưu giờ quay về tiếp tục học. Mấy người họ có lẽ đều quen nhau, hoặc có thể trò chuyện mãi rồi cũng quen nhau, cứ ríu ra ríu rít. Từ đầu tới cuối Cố Sơ vẫn lặng yên, ngồi một bên uống café, trong đầu chỉ lưu lại phản ứng ban nãy của giáo sư Phương. Cô hối hận rồi, cô không nên kích động cô giáo già mới phải. Bắc Thâm là một sinh viên cô ấy rất tâm đắc, cứ thế biết anh ấy không còn nữa chẳng khác nào cứa dao vào trái tim giáo sư Phương.

Di động kêu mấy tiếng mà Cố Sơ không nghe thấy, chìm sâu trong tâm trạng tự trách của bản thân, tới tận khi có bạn học bên cạnh nhắc nhở, cô mới hoàn hồn lại. Cô nhận máy, thì ra là Ngư Khương.

“Tôi biết hôm nay cô thi, theo lý mà nói không nên gọi cho cô cuộc điện thoại này.” Thái độ của Ngư Khương ở đầu kia không tốt cho lắm.

Cố Sơ biết Ngư Khương gọi tới chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp nên đã âm thầm chuẩn bị sẵn tâm lý. Cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra: “Đã gọi điện thoại tới rồi còn có gì nên với không nên nữa? Nói đi.”

“Cô nên làm chút chuyện cho Vic.” Giọng Ngư Khương lạnh lẽo: “Giống như việc anh ấy có thể vì cô đổi hết dương liễu vậy.”

Người bên cạnh rất ồn, Cố Sơ đặt cốc café xuống, đi ra khỏi khu vực đợi thi, đi bộ tới tận đầu hành lang: “Cô nói đi.” Tận cùng hành lang là ô cửa sổ điêu khắc hình hoa ly, lọc ánh nắng thành muôn vàn màu sắc. Cô ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn, những bóng nắng loang lổ rọi sáng gương mặt cô tỉ mỉ, bóng loáng.

“Mặc dù cô đã rút lui khỏi vụ án xác chết dưới suối nước nóng nhưng vì dính líu tới bạn bè và người thân của cô nên chuyện này khiến Vic rất khó xử. Cách tốt nhất chính là chính cô thuyết phục bọn họ, bảo bọn họ ngoan ngoãn hợp tác với cảnh sát, nhất là chị họ Hứa Đồng của cô ấy.”

Có lẽ vì ánh nắng quá chói chang, Cố Sơ chợt cảm thấy đôi mắt nhói đau. Nỗi đau này lan ra tận tai, rồi nghe thấy ‘ầm’ một tiếng, ngay sau đó não bộ suýt nữa nổ tung.

“Cô nói chị họ của tôi? Hứa Đồng làm sao?”

“Tiêu Tiếu Tiếu bị người ta bắt cóc, Lăng Song lại có liên quan tới cái chết của Bàng Thành. Chị họ cô thì còn quá đáng hơn, che đậy giúp Thịnh Thiên Vỹ. Lẽ nào chị cô không biết câu ‘lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát’ ư? Thịnh Thiên Vỹ là người hay ma quỷ còn chưa rõ ràng. Đường đường là ông chủ của một tập đoàn lớn lại cấu kết lấy mỡ người và máu người để nấu nướng. Cô đừng có nói với tôi cô không biết chuyện cả Ngoại Than Hối và thẩm mỹ viện đều là sản nghiệp do Thịnh Thiên Vỹ quản lý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.